DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 429

Lục Anh chỉ cảm thấy trên mặt giống như bị người ta tát cho hai bạt tay,

mắt cay đỏ lên, ngón tay của hắn nắm chặt tái mét lại, tựa như có thể nghe
được tiếng xương cốt trong trẻo vang lên. Lục lão thái gia đây là chỉ mẹ
hắn, là mẹ ruột sinh ra hắn, loại lời nói làm nhục này mẹ hắn lúc còn sống
vẫn thường xuyên nghe thấy.

Đáy lòng Lục Anh đốt lên một ngọn lửa nhỏ, nhưng hắn đã sớm học

được phải áp chế lửa giận của mình như thế nào, “Tổ phụ, Tôn nhi không
những sẽ không đi, còn khuyên người để lại một chút lương thực cho bách
tính thành Trấn Giang.”

“Bố thí gạo?” Sắc mặt Lục lão thái gia đã xanh lét lại, “Những kẻ nhà

nghèo đó trong nhà nghèo đến mức cho tới bây giờ chưa từng ăn qua thứ gì
giống như gạo, bột mì, lại sinh ra một đống nhóc con nghèo đói, ngươi bỏ
bao nhiêu lương thực lại cũng đều vô dụng. Nhà chúng ta ở Trấn Giang
này, từ trước đến nay cũng chưa từng thiếu người tới ăn xin.” Nói rồi trên
mặt lộ ra thần tình chán ghét.

Lục Anh lẳng lặng nghe, ngữ khí Lục lão thái gia nói bách tính kia giống

y như đúc lúc nói mẹ ruột của hắn.

Lục lão thái gia mắng nửa ngày rồi ngẩng đầu lên cười lạnh, “Ngươi thật

sự là muốn ở lại?”

Lục Anh cung kính trả lời, “Trong tộc chỉ còn lại người già, phụ nữ và

trẻ nhỏ, con lưu lại cũng có thể giúp chăm sóc họ một tay.”

“Vậy ngươi ở lại Trấn Giang đi." Lục lão thái gia phất phất tay, “Viết cho

phụ thân ngươi phong thư, nói cho hắn biết tại sao ngươi lại ở lại Trấn
Giang.”

Chỉ là như vậy mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.