DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 437

Lão gia đã dạy hắn, mọi việc đều phải theo đuổi lợi ích lớn nhất, hắn vừa

phải để cho Mẫn Hoài mất chức, vừa phải nuốt được chỗ lương thực này.
Bây giờ chỉ cần có mười xe lương thực là có thể định tội Mẫn Hoài, chỗ
lương thực còn dư lại kia, hắn phải dùng giá tiền cực thấp để nhập vào.

Hà đại chưởng quỹ phân phó người thủ hạ, “Một đấu gạo hai trăm vạn,

chỉ có cái giá này thôi, để cho hắn tự tính toán, ở lãnh thổ Giang Chiết,
không có nhà thứ hai dám mua gạo của hắn đâu.” Nói rồi lấy từ trong tay
áo ra một xấp ngân phiếu, “Đây là tiền đặt cọc.”

Số tiền này bất luận là ai nhìn thấy cũng đều phải nhìm lom lom, nhất là

Mẫn Hoài, mặc dù giá một đấu gạo hai trăm văn là rất thấp, nhưng Mẫn
Hoài hẳn là biết đạo lý này, những thứ gạo này không đổi thành tiền, giữ lại
cũng vô dụng.

Đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Người thủ hạ thấp giọng nói: “Như vậy những thứ đó đến tay chúng ta có

trở thành phiền toái không, vạn nhất Hàn Chương tra được tới?”

Hà đại chưởng quỹ cười nói: “Sợ cái gì, chúng ta đem hai loại gạo trộn

lẫn với nhau, nói là thu hoạch từ điền trang, ta cũng không tin Hàn Chương
sẽ lựa từng hạt từng hạt gạo ra.”

Giao phó xong, Hà đại chưởng quỹ chuẩn bị viết một phong thư gửi cho

lão gia ở Hàng Châu xa xôi.

Vào giờ phút này lão gia của hắn, Lục Văn Hiển lại đang tức đến phát

run, đập thư nhà xuống mặt bàn, “Con tiện nhân này, chuyện gì cũng làm
không tốt, giao cho nàng ta hai chuyện, một chuyện nàng ta cũng không
làm xong.”

Phúc Quý vừa lau mồ hôi vừa nói: “Lão gia, ngài cũng đừng gấp, đại gia

Lý gia không phải đã đi Trấn Giang rồi sao, nhất định sẽ nghĩ biện pháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.