Ý tứ của Tam thẩm là cho dù có thế nào cũng không ở lại Trấn Giang.
“Đi?” Cố lão thái thái nhìn Khương ma ma bên cạnh một cái, Khương
ma ma lập tức bày gối ra, Cố lão thái thái dựa vào, thở dài một hơi, “Đi
chưa được ba ngày các ngươi đã muốn trên làm tang sự trên đường cho ta
sao?”
Sắc mặt Cố tam thái thái lập tức thay đổi, vội nói: “Mẹ, người ngàn vạn
lần đừng tức giận, con dâu bởi nghe nói đám phản quân đó sớm đã giết đến
đỏ cả mắt, sợ rằng nếu bọn chúng thật sự đánh đến đây, tá điền nhà chúng
ta làm sao có thể địch lại được, trong nhà này toàn người già trẻ nhỏ...
không phải là... không phải là...”
“Tam thái thái nói đúng lắm,” Lục nhị thái thái thừa cơ nói, “Lão thái
thái nhà chúng ta cũng là nghe nói đến cái này mới muốn tạm thời rời khỏi
tai hoạ, phụ thân và ca ca của ta cũng nghĩ cách sắp xếp một đội nhân thủ
đưa chúng ta đến Hàng Châu trước.”
Nghe đến câu này, Cố lão thái thái cau mày nhìn Lục nhị thái thái, “Nói
như vậy, không giống như triều đình nói, đã phái năm vạn đại quân đến chi
viện cho thành Trấn Giang?”
Lục nhị thái thái nhếch nhếch môi, “Theo lý mà nói thì lời này cháu dâu
không thể nói được.”
Cố lão thái thái nhìn Khương ma ma, Khương ma ma lập tức dẫn mấy hạ
nhân trong phòng ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Lục nhị thái thái buông chén trà trong tay xuống, dùng khăn tay lau lau
khoé miệng rồi mới nói: “Cháu dâu chỉ có thể nói, được điều động là quân
đội Lĩnh Bắc, hôm nay cha và anh trai của cháu trấn thủ Trấn Giang đều
không biết nên làm thế nào mới tốt...”