nuôi lớn ta, ân sinh ân dưỡng đêu là tình, ta không thê không làm đủ bôn
phận nữ nhi."
Cổ lão thái thái nhìn thoáng qua Cổ tứ thái thái bên cạnh.
Cổ tứ thái thái ngẩng đầu lên, "Giờ đang rối loạn, không phải nói bên
ngoài có giặc co sao?"
"Không sợ, không sợ, "hạ nhân Hứa gia vội nói, "Chúng ta dẫn theo
mười mấy hộ Viện, cũng không có đô vật quý giá này nọ, sẽ không bị giặc
cỏ cướp."
Cổ lão thái thái ho khan hai tiếng, nâng lên mí mắt trầm trọng, "Vợ lão
đại, nếu ngươi nhât định phải đi ta cũng không cản, ngươi đi đi."
Cổ đại thái thái mở to hai mắt, nước mắt nhịn không được rơi xuống,
"Nương, qua mây ngày ta sẽ trở lại."
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân vang.
A Quỳnh bước nhanh đến, bẩm báo Cổ lão thái thái, "Đại tiểu thư có câu
muốn ta chuyên cho Đại thái thái."
Vẻ mặt Cổ đại thái thái nhất thời nhưng trọng một chút, bà nhìn ra ngoài,
"Lang Hoa đâu? Nàng ở nơi nào?"
A Quỳnh nhưng không có trả lời chỉ tiến lên, "Nô tỳ thay Đại tiểu thư
truyền lời." Trong phòng nhất thời an tình lại. Tất cả mọi người nhìn A
Quỳnh.
A Quỳnh làm giống vẽ mặt Cổ Lang Hoa, nàng mặt mày giãn ra, trên
mặt luôn mang theo vẻ kiên định.
A Quỳnh mở miệng, học bộ dáng và ngữ khí Cổ Lang Hoa, thuật lại lời
nàng. "Ngươi nghỉ tốt lắm, hiện tại ly khai Cổ gia, về sau sẽ không thể trở