DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 759

giống như một bức tranh để lại trong năm tháng, có thểố vàng cũ kĩ, lại mãi
mãi đều sẽ ở đó.

Một giáo sĩ phiên quốc hát thánh thi vào cung hát thánh ca, lảm nhà lảm

nhảm nói rất nhiều, kể đến mức đem tất cả mệnh phụ đều mất hết kiên
nhẫn, chỉ có nàng nghe thấy hưng phấn, vì vậy cũng nhớ kỹ một câu trong
đó: Ta ban cho các người một mệnh lệnh mới, chính là để các ngươi yêu
thương lẫn nhau.

Nàng đưa tay ra để ôm lấy cổ chàng, ôm chàng chặt hơn một chút.

Gió thổi qua chây hoa quê, cánh hoa tung bay, nhuộm hương thơm dìu

dịu khắp phòng, khiên người ta mê say.

Đột nhiên có người đập đập ô cửa, Lang Hoa bừng tỉnh, nàng theo thói

quen ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc màn màu xanh nhạt, hơi hơi thở dài.

A Mạt còn chưa kịp khoác y phục đến xem, một bóng người đã chợt hiện

vào phòng.

A Mạt suýt chút knh ngạc phát ra tiếng, thanh âm trầm thấp của Triệu

Linh truyền tới, “Là ta.”

Lang Hoa chau mày, mặc áo ngoài, may mà Triệu Linh giữ đúng lễ nghi

đứng ở phía sau bình phong, đợi tới khi A Quỳnh chỉnh lý xong y phục của
nàng, liền không mời tự vào nội thất, sau đó nằm lên sạp.

“Ai bảo ngươi tới đây? Ra ngoài.”

Đèn của A Mạt để sát vào, không nhịn được hít một hơi lạnh, Lang Hoa

ở gần đó cũng nhìn thấy mặt của Triệu Linh, trên má hình như nhuốm vết
máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.