“Con cũng đừng nói thay cho nó nữa, trong lòng nó nào có người mẫu
thân là con.” Hứa lão thái thái để cho Hứa nhị thái thái đỡ vào cửa.
Cố đại thái thái vội vàng đứng dậy hầu hạ Hứa lão thái thái ngồi xuống
giường mềm.
Hứa lão thái thái kéo tay Cố đại thái thái, “Con cũng đừng khóc nữa,
khóc như thế rồi có cần cơ thể nữa hay không đây.” Nói rồi dừng một chút,
“Sớm biết Cố gia đối với con như vậy... lúc Cố Thế Hoành chết ta đã đến
đón con về rồi.”
Hứa lão thái thái đối với Cố đại thái thái yêu mến như vậy, là bởi vì lúc
Hứa nhị thái thái sinh con gặp hung hiểm, Cố đại thái thái ngồi xe ngựa
chạy mười dặm đường mời tới một bà mụ đỡ đẻ cho Hứa nhị thái thái, để
cho Hứa nhị thái thái thuận lợi sinh ra cháu đích tôn duy nhất của Hứa gia,
Cố đại thái thái nhưng vì thế mà bị động thai, mặc dù cả thời gian thai
nghén đều chăm sóc, vẫn là sinh ra Lang Hoa sớm hơn hai mươi ngày.
Hứa nhị thái thái mẹ con khỏe mạnh, thân thể Cố đại thái thái lại luôn
không tốt, chuyện này khiến cho Hứa gia trên dưới đều vạn phần áy náy.
Hứa nhị thái thái luôn cảm thấy là mình thiếu nợ Cố đại thái thái, bởi vì
nàng trước khi sinh con nghe một đạo sĩ điên nói, nàng muốn sinh ra con
trai nối dõi, Hứa gia muốn vinh hoa phú quý, thì phải làm một trận cúng bái
hành lễ, trận cúng bái hành lễ này cái gì cũng tốt, chỉ là sẽ bị thương một vị
cô nãi nãi trong nhà, vị cô nãi nãi đó tuy rằng vận số lận đận, nhưng nàng là
cứu tinh của Hứa gia. Hứa nhị thái thái ma xui quỷ khiến thế nào lại làm
trận cúng bái hành lễ ấy, lời của đạo sĩ điên đó cũng quả nhiên ứng nghiệm
lên người Cố đại thái thái.
Hứa nhị thái thái thường xuyên nghĩ, đều bởi vì nàng, Cố đại thái thái
mới như ngày hôm nay.