Hứa Sùng Kiệm gật gật đầu, “Là Hoàng Thành Ti, nhưng Hoàng Thành
Ti là tới bắt người, người chân chính tới tra án là một vị Bùi đại nhân đã về
hưu mấy năm.
Bắt đầu sử dụng một quan viên đã về hưu tới Giang Chiết.
Bùi đại nhân?
Cố đại thái thái ngẩn người tại chỗ.
Bà ta làm sao lại không biết có vị Bùi đại nhân đến nơi này, tất cả mọi
thứ tại sao lại không giống như kiếp trước.
Bà ta mờ mịt nhìn Hứa Sùng Kiệm, “Nhị đệ, đệ nói Bùi đại nhân nào... ”
“Vị Bùi đại nhân kia,” Hứa Sùng Kiệm không biết kể từ đâu, hắn ở trong
nha môn nghe được bất quá là thành tựu của Bùi gia, “Rất được Hoàng Đế
tín nhiệm, mọi người đều nói, ông ta cũng không phải là phe đảng của Thái
Hậu, cũng không phải là người bên cạnh Thái Tử, cho nên Hoàng Thượng
mới có thể điều ông ta tới... Tóm lại mọi người đối với vị Bùi đại nhân này
biết rất ít.”
“Có điều Bùi đại nhân có một đứa con trai,” Hứa Sùng Kiệm nhìn về
phía Cố đại thái thái, “Gần đây có đụng chạm với Cố gia, hôm nay lại đem
tiệm thuốc của Cố gia ở Hàng Châu đập đi.”
Cố đại thái thái nghe mà đầu óc mơ hồ, đột nhiên tất cả đều không nằm
trong bàn tay bà ta nữa.
Một năm rưỡi này, có phải là Cố gia đã xảy ra chuyện gì mà bà ta không
biết không.
Cố đại thái thái lẩm bẩm: “Tại sao hắn lại muốn đập tiệm thuốc của Cố
gia?”