Đinh Quản Sự nói: “Cái này theo dược liệu cùng đến, bởi vì Đại tiểu thư
phân phó qua, chỉ cần thuốc vào tiệm đều phải do ta kiểm tra, ta ở trong
đống thuốc tìm được vật này, không dám trì hoãn trực tiếp đưa qua.”
Đây sẽ là cái gì chứ?
Lang Hoa từ từ đem cái túi mở ra.
...
Chợ búa huyên náo, lão Nhạc tìm được một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, đem
thanh kiếm gỗ nhỏ, trống lắc, búp bế ông ta tự làm ra, dùng vải vụn bày
từng món nhỏ lên.
Ở chợ có rất nhiều người đều biết lão Nhạc, bởi vì ông ta luôn cách hai
năm lại xuất hiện một lần, bán chút đồ thủ công, giá cả rất phải chăng, nếu
như có trẻ con thích, cho dù không có tiền ông ta cũng sẽ đưa cho bọn
chúng, làm ăn như vậy kết quả đương nhiên là phải thua lỗ, thời gian lâu
dài ông ta cũng không chống đỡ tiếp được, cho nên chỉ có thể đến trang hộ
lân cận đi làm công ngắn, một khi giải quyết được chuyện ấm no, kiếm
được chút tiền, ông ta lại sẽ chạy đến chợ.
“Lão Nhạc, ông không phải là đến thôn trang của Chu gia sao? Chu gia
vẫn luôn khen tay nghề của ông tốt, ta còn tưởng rằng ông sẽ ở lại Chu gia
chứ.”
Có thể lâu dài ở lại một nhà, cuộc sống dĩ nhiên là không thành vấn đề,
cũng sẽ có người làm mai đến cửa làm mối.
“Lão Nhạc, ông tuổi tác không nhỏ, cũng nên vì mình tính toán một chút,
không nói cái khác, cưới một quả phụ cũng tốt a, ông không phải là thích
trẻ con sao? Sinh nhiều mấy đứa, già rồi cũng có người chăm sóc cho ông
trước lúc lâm chung.”