DẠO BƯỚC PHỒN HOA - Trang 987

Lão Nhạc nghe xong lộ ra nụ cười thật thà, “Ta có, ta có... ”

Có cái gì?

Ai cũng biết lão Nhạc một mình kiếm sống, hai bộ quần áo trên người

còn là đại thẩm bán bánh hấp tặng cho ông ta, nam nhân nhà đại thẩm đánh
giặc chết hết cả rồi, đại thẩm giữ lại cũng vô dụng, dứt khoát lượm hai món
cho lão Nhạc, lão Nhạc thật cao hứng nhận lấy.

Có người nghĩ kế, “Bằng không ta tìm một người, giúp ông cùng bên kia

làm mối, tiệm bánh hấp bên đó làm ăn cũng không tệ lắm, nuôi gia đình
sống qua ngày là đủ rồi, cứ như vậy ông cũng coi là có cái nhà.”

Lão Nhạc nhưng lại nói: “Ta có, ta có... ”

Mọi người chỉ đành lắc đầu, lão Nhạc chỉ sợ là đầu bị hư rồi, xem ra đời

này cũng chỉ có thể sống như vậy thôi.

“Lão Nhạc, ông bán đồ lại không kiếm được tiền, ông tại sao phải đến

chợ a?”

Lão Nhạc cười ha ha, “Bởi vì nơi này náo nhiệt.”

Nơi này náo nhiệt, có thể nghe được rất nhiều tin tức, cũng có thể thấy

rất nhiều người, có lẽ rất nhanh có một ngày ông ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ
trên người, quay về với người nhà ở quê hương xa xôi của ông, đoàn tụ
chung một chỗ.

“Tặng con gà con kia cho cháu đi!”

Tiểu hài tử ngồi chồm hổm dưới đất, làm bộ tội nghiệp nhìn lão Nhạc.

Lão Nhạc nhìn đồ bày trước mặt, ông ta rất muốn đem đồ vật đưa cho

đứa bé kia, thấy bọn nhỏ ông ta sẽ nhớ tới cốt nhục của mình, có lẽ cốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.