ĐÀO HIẾU - TRUYỆN NGẮN VÀ THƠ - Trang 73

giúp tôi dễ dàng đón nhận những chuyện rắc rối lặt vặt hàng ngày, những
chuyện mà trước đây vẫn thường làm tôi bực tức.

Chẳng hạn như chuyện tôi gặp lại người bạn trước học cùng một lớp.

Thấy tôi đứng trong cửa hàng nó vội vàng nép vào một góc để quan sát,
đến khi khách khứa thưa bớt, nó mới ra mặt làm bộ ngạc nhiên:

- Ủa, Nga, mày bán ở đây hả?
- Ừa.
- Mày bán cho Nhà nước hay bán cho má mày?
- Nhà nước.
Nhỏ bạn cười, không biết có phải nó cười mỉa mình không, nó nói:
- Khổ dữ hôn. Vậy mà tao tưởng mày bán cho má mày chớ. Bộ Nhà

nước bao hết cái chợ Bến Thành này hả?

Tôi chẳng biết phải trả lời sao, cũng không hiểu vì đâu nó lại có cái

giọng mỉa mai mình như vậy. Mấy hôm sau mới hay cửa hàng tôi đang
đứng bán, trước đây là của dì nó. Sau đó mấy bữa, dì nó đến cùng với nó.
Bà tới ngay trước mặt tôi chống nạnh rồi cười. Cười thôi. Không nói gì cả.
Tôi thấy bà cười mà tôi sợ. Rồi tôi mắc cỡ đỏ mặt. Bà nói:

- Gian hàng dép da của người ta đẹp vậy, sang vậy mà dẹp đi hết, bây giờ

chưng ba cái ly quèn.

Thực ra tôi không chỉ bán ly mà còn nhiều thứ khác nữa, chẳng hạn như

viết, mực, giấy, bút chì màu… nhưng chỉ riêng cái món ly không thôi cũng
đủ làm cho tôi phải khốn đốn. Ly để từng chồng, từng lố riêng biệt, mỗi lần
có người mua phải nâng từng lố xuống một cách thận trọng. Khách thì lựa.
Khách nào cũng lựa. Lấy cái này bỏ vào lố kia, xáo trộn một hồi, vừa ưng ý
để sang một bên thì bị ngay người khách khác mở ra lựa. Thế là ông khách
nọ quay lại cự.

- Tại sao ly của tôi lựa từ nãy giờ mà anh lại lấy?
Ông khách kia sừng sộ lại:
- Thì anh lựa, tôi cũng lựa chớ sao.
Ông khách nọ mặt đỏ gay, chỉ thẳng lên tủ hàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.