ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 528

truyền. Sắt Sắt không ngờ Y Lãnh Tuyết lại biết đánh loại cổ cầm này,
không cần biết đàn có hay hay không, chỉ dựa vào việc nàng ta đánh được
những bản nhạc đã thất truyền cũng đủ khiến người khác cảm thấy cao nhã
rất nhiều rồi.

Chỉ thấy nàng ra khẽ phất tay áo, để bản nhạc cổ trên chiếc án trước

mặt, những ngón tay ngọc ngà nõn nà khẽ đặt trên dây đàn, trong khoảnh
khắc, thanh âm trong trẻo không ngừng tuôn chảy, dÂu Dương như nước
suối. Sắt Sắt chau mày nghe, hình như nàng ta đang diễn tấu khúc nhạc cổ
Quốc phong.

Có điều, Sắt Sắt nghe lại cảm thấy khúc nhạc này so với khúc Quốc

phong mà nàng biết khác biệt quá nhiều. Y Lãnh Tuyết tấu được một lát,
Sắt Sắt liền biết có chỗ sai, chỉ là một chỗ sai rất nhỏ, đối với người khác
có thể không nghe ra, nhưng sao có thể giấu được Sắt Sắt. Sai lầm rất nhỏ
này, Y Lãnh Tuyết xem ra cũng cảm nhận được nên cố sức phát huy tài
năng để bù lấp.

Có lẽ Y Lãnh Tuyết cố tình thua nên mới cố ý đánh sai? Xem ra nàng ta

cũng có tình ý với Dạ Vô Yên. Cả khúc nhạc đánh rất uyển chuyển, như
mây bay nước chảy, tựa một khúc tiên nhạc. Giống như tiếng suối chảy róc
rách trên núi vậy.

Những con dân Bắc Lỗ Quốc phía dưới nghe đến ngây người.

Phía sau Sắt Sắt bỗng có giọng nói rất khẽ vang lại: “Đúng là khúc nhạc

tiên! Lần này chắc hẳn Y Tế Tư lại thắng rồi”.

“Đúng vậy, không cần phải nói gì, chỉ dựa vào khúc nhạc mà ngay cả

các cô gái Nam Nguyệt cũng không đánh được này thôi, nàng ấy cũng đã
đủ chiến thắng rồi”

Sắt Sắt trong lòng thoáng kinh ngạc, Y Lãnh Tuyết cố tình đánh sai, vậy

mà vẫn thắng sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.