ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 569

thật nhanh lại phía Sắt Sắt, chau mày hỏi: “Nàng sao thế?”

“Không sao, có điều chắc phải nghỉ ngơi một thời gian rồi”. Sắt Sắt ôm

lấy vết thương, cười như không có chuyện gì xảy ra.

Phong Noãn cố ý giật tay Sắt Sắt ra, dưới ánh trăng và ánh lửa bập

bùng, chỉ thấy bàn tay ngọc ngà của nàng toàn là máu. Ánh mắt Phong
Noãn chau lại, đáy mắt ngập tràn sự đau đớn.

Dạ Vô Yên ngước mắt nhìn về phía Sắt Sắt, ánh trăng phủ lên khuôn

mặt tuấn tú khiến khuôn mặt hắn càng đẹp như mỹ ngọc. Rõ ràng bị thương
nặng nhưng hắn không hề chau mày, dường như vết thương đó đối với hắn
mà nói chẳng qua chỉ như cơm bữa, chẳng đáng bận tâm. Nếu là người
khác, bị một mũi tên cắm vào ngay hậu tâm, e rằng không ngất vì đau thì
cũng ngất đi vì sợ.

Hắn nhìn Sắt Sắt một cách thờ ơ, khóe môi nhếch lên lạnh lùng, trên

mặt không có chút biểu cảm.

Bất luận thế nào, Sắt Sắt cũng không thể hiểu nổi hành động vừa rồi của

hắn, nếu hắn lạnh lùng với nàng, vì sao còn cứu nàng? Nếu như trước đây,
khi nàng còn là Thứ phi của hắn, vì thể diện, hắn quyết không thể để nàng
bị thương là lẽ rất thường tình. Nhưng bây giờ nàng không còn là Thứ phi
của hắn nữa, giữa bọn họ chẳng còn chút quan hệ nào, vì cớ gì hắn phải cứu
nàng chứ? Hơn nữa còn vì cứu nàng mà bất chấp cả tính mạng.

Điều này khiến Sắt Sắt cực kỳ khó hiểu! Tuy nàng vô cùng cảm động vì

Dạ Vô Yên đã đỡ tên hộ mình, nhưng nàng không còn là cô gái nhỏ với
mối tình đầu chân thật nữa, sẽ không vì thế mà ngốc nghếch cho rằng hắn
yêu nàng đâu. Khi hắn vì Y Doanh Hương mà phế võ công của nàng, nàng
đã hoàn toàn tuyệt vọng về hắn.

Có điều, lúc này nàng rất muốn tới bên hỏi hắn cho ra nhẽ, nhưng thấy

các cô gái ở Thiên Hựu Viện vẫn chưa đi hết, Y Lãnh Tuyết vẫn đứng trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.