ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 782

tình thương tiếc đối với thứ cây cỏ như ta không? Ta thấy phu nhân không
thoát khỏi nơi này được đâu.”

“Câm miệng!” Sắt Sắt lạng lùng nói. Loan đao trong tay hơi dụng lực,

vạch một vết thương trên cổ Vân Khinh Cuồng, lập tức liền thấy máu tươi
ứa ra.

“Phu nhân, ta thấy phu nhân đừng hao tâm tổn trí nữa, phu nhân không

ra khỏi đây được đâu.” Thiết Phi Dương lạnh lùng nói, thanh âm bình đạm
không thăng giáng, quả nhiên không bị bất cứ sự việc gì kích động.

“Ồ?” Sắt Sắt chau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiết

Phi Dương, thản nhiên tiến ra ngoài viện, “Chẳng lẽ, đến cả tính mạng của
người huynh đệ sinh tử mà Táng Hoa công tử cũng không để tâm sao?”

Thiết Phi Dương cười nhạt đáp: “Tính mạng bọn ta là của Lầu chủ, để

hoàn thành mệnh lệnh của Lầu chủ, mất đi tính mạng cũng có ngại gì?”

Quả nhiên là mặt lạnh tâm cũng lạnh! Nàng áp giải Vân Khinh Cuồng,

vừa chậm rãi bước đi, vừa ngầm vận lực, chuẩn bị ứng phó với sự tấn công
của Thiết Phi Dương bất cứ lúc nào. Sắp bước ra cổng viện, Thiết Phi
Dương bỗng tuốt kiếm, hơi cúi người, trường kiếm phóng ra như chớp.
Nhưng không phải nhằm vào Sắt Sắt, mà lại nhằm vào Vân Khinh Cuồng.

“Muốn không bị kẻ khác dùng con tin uy hiếp, cách tốt nhất là, giết chết

con tin.” Tiếng nói lạnh lùng của hắn truyền đến giữa trời đầy tuyết bay.

Sắt Sắt ngưng thần, mắt thấy thanh kiếm đó đâm vào trước ngực Vân

Khinh Cuồng với tốc độ nhanh như chớp, nàng chau mày, đẩy Vân Khinh
Cuồng qua một bên.

Rồi nàng đạp từng bước thoăn thoắt, bay về phía Thiết Phi Dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.