ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 985

đẹp như chàng. Hơn nữa đôi mắt chàng lúc này mang thần tình vô cùng
phức tạp.

Sắt Sắt bỗng lùi lại hai bước, vì không cẩn thận liền dẫm vào chân Hách

Liên Ngạo Thiên, chàng lập tức giơ tay ra đỡ nàng, dịu dàng nói: "Cẩn
thận!"

Sắt Sắt cố gắng định thần sau cơn chấn động, bình tĩnh rồi, nàng liền

ngước mắt nhìn Hách Liên Ngạo Thiên cười tươi tắn, chiếc trâm ngọc cài
trên mái tóc đen nhánh nhẹ rung lên, chuỗi ngọc rủ xuống khẽ đung đưa,
ánh lên trên khuôn mặt trắng mịn của nàng, thanh tú mà tuyệt mỹ.

Hách Liên Ngạo Thiên nhìn đến ngây người, ánh mắt như tấm lưới dày

dịu dàng phủ trên khuôn mặt Sắt Sắt.

Hai người cứ nhìn nhau như thế, trong mắt người khác, đúng là đắm

đuối si mê.

Hàn ý như từng sợi tơ mảnh luồn vào da thịt, ngấm vào đáy tim Dạ Vô

Yên, gặm nhấm xương cốt chàng, có vẻ sự lạnh lẽo đó bắt nguồn từ chính
trái tim chàng, khiến chàng lạnh đến mức không thể chịu đựng nổi. Nỗi đau
đớn và sự lạnh giá hòa vào nhau, rối bời như tơ, xông vào trí não, làm gợn
lên ngàn vạn cơn sóng cuồn cuộn trào đang trước ngực. Cổ họng phút chốc
xộc lên mùi tanh, Dạ Vô Yên quay đầu, cố gắng nuốt ngụm máu tươi đó
lại.

Vân Khinh Cuồng thoáng chau mày, khẽ ho một tiếng, trong chốc lát

hắn đã lấy lại được thần sắc hớn hở vui cười: "Giang cô nương, Cuồng Y ta
khi đã chữa bệnh có một tật lạ, nếu ta đã ra tay chữa cho ai, thì không bao
giờ có chuyện bỏ dở giữa chừng. Vì thế, bệnh của Tà công tử, nhất định tại
hạ phải chữa cho bằng được. Khả Hãn, e rằng ngài không biết Tà công tử là
ai phải không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.