ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 132

“Khoan!” Địch Nhân Kiệt ngăn lại.

Ông kiểm tra kỹ càng mũi giáo, rồi cẩn thận nhấn phần thịt xung quanh cho
đến khi mũi giáo rời khỏi cơ thể. Máu tuôn ra nhiều hơn và nhuộm đỏ lớp
thạch cao phủ trên người Bạch Hồng. Đó chỉ là vết thương ngoài da, không
sâu lắm. Huyện lệnh mạnh tay bẻ cong mũi giáo sang hướng khác, sau đó
nhanh nhẹn vặn gãy cây giáo. Cánh tay gỗ của con quỷ cũng gãy rời và rớt
xuống sàn.

“Giờ ngươi hãy bắt đầu từ phần chân!” Ông ra lệnh cho Đào Cam. “Đưa
cho ta một chiếc kìm!”

Trong khi Đào Cam nới lỏng các kẹp sắt đang cố định chân Bạch Hồng,
Địch Nhân Kiệt cũng bắt tay gỡ đai da. Ông nhổ đinh ở hai bên đầu sợi đai
da, nhẹ nhàng rút miếng vải bông khỏi miệng thiếu nữ sau đó thận trọng gỡ
những cái móc đâm sâu vào da thịt trên cánh tay.

“Cũng có nghề lắm!” Đào Cam lẩm bẩm vẻ hằn học trong lúc tháo móc câu
bên đùi phải của Bạch Hồng.

Tông Lê úp mặt vào hai bàn tay khóc nức nở. Địch Nhân Kiệt quay sang
quát, “Ngươi! Đỡ lấy đầu và vai tiểu thư mau!”

Tông Lê choàng tay qua vai Bạch Hồng, giữ lấy thân hình mềm oặt của
thiếu nữ trong khi Địch Nhân Kiệt giúp Đào Cam tháo những chiếc móc sắt
cuối cùng ra khỏi cánh tay phải. Ba người đưa Bạch Hồng rời khỏi tảng đá
và đặt thiếu nữ lên tấm chiếu. Địch Nhân Kiệt tháo khăn quàng cổ ra rồi
quấn quanh eo Bạch Hồng. Tông Lê ngồi xổm bên cạnh, vuốt ve má nàng,
miệng không ngớt thì thầm những lời yêu thương. Thiếu nữ vẫn bất tỉnh.

Địch Nhân Kiệt và Đào Cam giật mạnh hai cây giáo dài từ tay một đôi quỷ
da xanh khác, đặt những thanh giáo song song dưới sàn nhà. Đào Cam cởi
áo choàng, buộc nó vào đầu các thanh giáo, tạo thành một cái cáng đơn sơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.