ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 130

“Đúng vậy,” Địch Nhân Kiệt nhìn thẳng vào y. “Ngươi có trông thấy một
nữ nhân như vậy ở đây không?”

Tông Lê lắc đầu, “Bẩm đại nhân, trong hai tuần lưu lại đây, tiểu sinh chưa
bao giờ nghe nói đến nữ nhân cụt tay nào. Trừ phi…”

Y mỉm cười, “Đại nhân muốn đề cập đến bức tượng ở Diêm La Thập
điện!”

“Bức tượng ư?” Đến lượt Địch Nhân Kiệt ngạc nhiên.

“Dạ thưa, chính là bức tượng nữ nhân bị xích. Cánh tay trái của nó đã bị
mọt ăn rồi rơi mất. Họ tu sửa lại bức tượng nhanh hơn tiểu sinh nghĩ.”

Thấy Địch Nhân Kiệt nhìn chằm chằm vào mình, Tông Lê nói thêm, “Bẩm,
đại nhân nhớ không, chính là bức tượng nữ nhân lõa thể bị con quỷ da xanh
dùng giáo đâm. Ngài có nói với Đào Cam rằng…”

Địch Nhân Kiệt đấm mạnh lên bàn, miệng gầm lên, “Ngốc tử, sao ngươi
không nói với ta ngay lúc ấy?”

“Bẩm, tiểu sinh tưởng… Tiểu sinh có nói về một pho tượng được sửa chữa,
lúc chúng ta bước vào nơi đó…”

Huyện lệnh đứng bật dậy, tay vớ lấy chiếc đèn lồng.

“Mau lên, cả hai ngươi!”

Dứt lời, Địch Nhân Kiệt chạy ra ngoài sảnh. Quên hết mọi mệt mỏi, ông
bước hai bậc một, lao lên chiếu nghỉ phía trên thượng điện. Đào Cam và
Tông Lê phải rất vất vả mới có thể đuổi kịp.

Vừa thở hổn hển, Địch Nhân Kiệt vừa dẫn lối băng qua thông đạo phía tây
tới toà lầu, rồi chạy xuống cầu thang dẫn tới cổng Diêm La Thập điện. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.