ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 129

Tông Lê bước vào, mang theo một bình trà lớn rồi châm ba chén. Địch
Nhân Kiệt bảo y cùng ngồi xuống.

Trong lúc thưởng trà, họ lắng nghe những tràng kinh cầu hồn đều đều vọng
tới từ phía xa. Các đạo sĩ đang bắt đầu tụng niệm cho người đã khuất.

Địch Nhân Kiệt ngồi ủ rũ trên ghế, cảm thấy toàn thân kiệt sức, chân và
lưng nhức nhối ê ẩm, còn đầu óc thì trống rỗng đến khó chịu. Ông cố gắng
xem xét lại vụ sát hại Ngọc Kính Chân nhân và vụ tự sát của Chân Trí, mơ
hồ cảm thấy vẫn còn một số điểm cần được lý giải. Giá mà ông tìm hiểu
được thân thế của Mặc Đức để hình dung rõ ràng hơn. Nhưng đầu óc đang
tê liệt, ông không thể tư duy rành mạch được. Mũ giáp của họ Mặc cứ xuất
hiện trong tâm trí Địch Nhân Kiệt, ông cảm giác rõ rệt rằng có điều gì đó
không ăn khớp. Suy nghĩ của ông trở nên lộn xộn, giai điệu tụng kinh đều
đều của các đạo sĩ đang ru ông ngủ thiếp đi.

Nén lại một cái ngáp dài, Địch Nhân Kiệt cố gắng ngồi thẳng người lên.
Ông chống cả hai khuỷu tay lên bàn, liếc nhìn hai người còn lại. Khuôn mặt
gầy gò của Đào Cam vẫn bình thản như mặt hồ lặng. Còn mặt Tông Lê
chùng hẳn xuống, sự mệt mỏi đã kéo tuột vẻ ương ngạnh thường ngày,
trông y không còn giống một thanh niên xấc xược nữa.

Địch Nhân Kiệt uống cạn chén trà rồi nói với thi sĩ, “Tông Lê, giờ ngươi đã
hoàn thành tâm nguyện của lệnh phụ quá cố. Đã đến lúc ngươi chuyên tâm
học hành, dùi mài kinh sử để chuẩn bị ứng thí. Ngươi vẫn chưa chứng tỏ
rằng bản thân xứng đáng với tên tuổi của Tông học sĩ!”

Huyện lệnh chau mày nhìn y, đoạn chỉnh trang lại mũ và nói nhanh, “Giờ
chúng ta cần phải bày mưu tính kế để bắt được Mặc Đức, bắt hắn tiết lộ nơi
giam giữ nữ nhân cụt tay và danh tính cô nương ấy.”

“Nữ nhân cụt tay?” Tông Lê ngạc nhiên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.