ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 131

đạp cửa xông vào, rồi dừng lại trước con quỷ da xanh và nữ nhân đang nằm
dang rộng trên phiến đá.

“Nhìn kìa, nữ nhân đang chảy máu!” Ông lẩm bẩm.

Đào Cam và Tông Lê kinh hãi nhìn chằm chằm vào dòng máu nhỏ đang ứa
ra từ vết nứt trên ngực bức tượng thạch cao, nơi mũi giáo đâm vào.

Địch Nhân Kiệt cúi xuống, thận trọng vén mái tóc đang che lấp khuôn mặt
nữ nhân.

“Bạch Hồng!” Tông Lê kêu lên. “Chúng giết nàng mất rồi!”

“Chưa đâu,” huyện lệnh đáp. “Nhìn xem, ngón tay thiếu nữ vẫn đang co
giật.”

Thân mình Bạch Hồng bị phủ một lớp thạch cao trắng, nhưng hai bàn tay
và bàn chân lại bôi đen, hòa lẫn vào nền tối trong gian phòng.

Chớp chớp hàng mi, Bạch Hồng liếc nhìn họ bằng ánh mắt đau đớn và
hoảng sợ, rồi mí mắt lại sụp xuống, Một cái đai da chèn ngang mặt thiếu
nữ, vừa bịt miệng vừa cố định đầu với bức vách.

Tông Lê vươn tay định tháo dải bịt miệng, nhưng Địch Nhân Kiệt thô bạo
hất tay y.

“Mau lui ra!” Ông ra lệnh. “Ngươi chỉ làm tình trạng thiếu nữ tồi tệ hơn
thôi! Để đó cho chúng ta!”

Nhanh tay cởi bỏ dây xích quanh eo, tay và chân Bạch Hồng, Đào Cam thốt
lên, “Bẩm đại nhân, tất cả chỗ xích này chỉ để che giấu những cái kẹp dùng
để cố định tứ chi vị tiểu thư này!”

Y chỉ vào mấy cái móc câu sắt quanh mắt cá chân, đùi, cánh tay và cổ tay
Bạch Hồng, rồi nhanh chóng rút từ trong ống tay áo ra một hộp đồ nghề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.