ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 144

thấy yên lòng và hạnh phúc biết bao! Cả đời này tiểu nữ cũng không thể
báo đáp ngài…”

“Ngươi có thể đấy!” Ông ngắt lời. “Hãy dạy thanh niên này làm những vần
thơ trữ tình hơn!”

Khi Địch Nhân Kiệt đứng dậy, thiếu nữ khẽ mỉm cười hai mi mắt chớp
chớp, dường như thuốc an thần đã phát huy tác dụng. Quay sang Đinh cô
nương, huyện lệnh thì thầm, “Ngay khi Bạch Hồng ngủ rồi, hãy quăng nam
nhân kia ra ngoài và nhẹ nhàng xoa thuốc mỡ khắp người nàng ấy.”

Có tiếng gõ cửa, rồi Khang Dực Đức bước vào, mình vận trang phục nam
nhi.

“Bẩm, thảo dân vừa mới đưa con gấu ra ngoài,” họ Khang cất tiếng. “Tất cả
những chuyện này là sao?”

“Hãy hỏi Đinh cô nương!” huyện lệnh đáp. “Bản quan còn việc khác cần
làm.”

Ông ra hiệu cho Đào Cam đi theo mình.

Đinh cô nương tròn mắt nhìn trân trối họ Khang hồi lâu, ngạc nhiên thốt
lên, “Hóa ra tỷ tỷ chính là một nam nhân!”

“Vậy là vấn đề của ngươi đã được giải quyết rồi đấy,” Địch Nhân Kiệt nói.

Lúc này, trong mắt Khang Dực Đức chỉ có nữ nhân trước mặt, y gần như
không để ý đến Tông Lê và bóng hình bất động trên giường. Trước khi rời
khỏi buồng, Địch Nhân Kiệt liếc mắt thấy y siết chặt lấy Đinh cô nương
trong vòng tay mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.