ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 41

“Bẩm đại nhân, vị đạo sĩ phát chẩn kia còn nói rằng khu biệt điện luôn luôn
đóng kín, chỉ có đạo trưởng và các cao tầng đạo sĩ mới được phép vào đó.
Cấm địa như vậy cũng không được đưa vào sơ đồ hay bản miêu tả. Đạo sĩ
phát chẩn đó cũng đồng tình rằng thật bất tiện khi một nơi rộng lớn thế này
lại không có sơ đồ. Ngay cả các đạo sĩ cũng thỉnh thoảng bị lạc đường.”

“Thật lố lăng!” Địch Nhân Kiệt cáu kỉnh nói. “Chỉ vì Hoàng tộc chiếu cố
đến Đạo giáo mà những đạo sĩ này tự cho mình ở trên cả vương pháp? Ta
còn nghe nói ảnh hưởng của Phật giáo đang ngày một tăng trong triều. Thật
không biết hai tôn giáo này, cái nào tệ hơn nữa!”

Đoạn, Địch Nhân Kiệt rảo bước về phía căn buồng đối diện sảnh đường,
nói với vị đạo trưởng ở đó rằng sau khi thay đồ, mình muốn một tiểu đồng
dẫn đường đến tòa lầu của Tôn Thiên sư. Đào Cam mượn đạo trưởng chiếc
đèn lồng, rồi họ đứng đợi ngoài cửa cho đến khi các đạo sĩ lần lượt ra khỏi
sảnh đường và rời đi hết.

“Nhìn tất cả những thanh niên trai tráng kia đi!” Địch Nhân Kiệt chua chát
nói. “Đáng ra họ phải thực hiện nghĩa vụ của mình, lập gia thất và giáo
dưỡng nhi tử!”

Ông lại hắt hơi.

Đào Cam lo lắng nhìn huyện lệnh. Địch Nhân Kiệt vốn là một người vô
cùng điềm tĩnh, tâm vững như bàn thạch, hiếm khi nào bộc lộ sự khó chịu
của bản thân như vậy.

Y dè dặt hỏi, “Đại nhân, đạo trưởng đã giải thích thỏa đáng về cái chết của
ba cô nương xảy ra ở đây chưa ạ?”

“Chưa đâu!” Địch Nhân Kiệt nhấn mạnh. “Đúng như ta nghĩ, chuyện này
còn nhiều điểm rất đáng ngờ. Khi trở về Hán Nguyên, trước tiên ta sẽ cử
người đi hỏi thăm gia quyến của các thiếu nữ để tìm hiểu thêm về họ. Sau
đó, chúng ta sẽ trở lại đạo quán này cùng với lão Hồng, Mã Vinh, Kiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.