Một cái lò sưởi. Chiếc đèn trần. Căn phòng nhỏ.
Bất chợt tất cả đều rõ ràng đối với ông.
… chiếc giường trắng bằng kim loại, giấy dán tường màu xám, ống nhỏ
giọt.
Bây giờ ông hiểu được. Bây giờ tất cả đều có ý nghĩa.
Anna Spiegel!
Nhận thức chảy xuyên qua thân thể ông và chiếm ngự lấy trí óc của ông.
Đứng trước tôi…
Ý nghĩa bất thình lình rõ ràng: Anna. Đọc xuôi cũng như ngược. Phản
chiếu qua Spiegel
.
“Tôi chính là em!” ông nói với cô và nhìn thấy chiếc ô-tô từ từ mất dạng
và biến trở thành một căn phòng trong bệnh viện.
“Vâng.”
Viktor giật mình lần cuối cùng trước giọng nói của chính ông, như một
con thú nhận ra được nó trong ảnh phản chiếu trên gương. Cuối cùng, ông
nhắc lại câu nói thêm lần nữa, như thể ông muốn cho chắc chắn rằng ông
không nhầm lẫn.
“Đứng trước tôi…
Đứng trước tôi… chính là tôi!”
Rồi tất cả đều im lặng.
Đấy là ngày thứ hai, 26 tháng 11, và mặt trời trong veo của mùa đông
xuyên qua cửa sổ có căng lưới vào trong gian phòng đơn nhỏ bé của bệnh
viện tâm thần trong Berlin-Wedding. Ở đó, nơi bác sĩ Viktor Larenz, nguyên
là một ngôi sao tâm lý học và chuyên gia nổi tiếng cho những bệnh tâm thần
phân liệt, đang được chữa trị vì mắc chứng đa ảo giác và là nơi mà ông có
được khoảnh khắc rõ ràng đầu tiên sau bốn năm, từ khi không còn uống
thuốc nữa cách đây hai tuần.
Đó là một buổi chiều mùa đông đẹp trời có nắng ở Berlin. Gió đã yếu đi,
mây tan dần và giông bão của những ngày vừa rồi cuối cùng cũng đã trôi đi.