ĐẢO TRỊ LIỆU BÍ ẨN - Trang 52

vũng nước. Mặc dù vậy, cô không có bùn bẩn trên đôi giày mùa hè sang
trọng, và tóc của cô cũng khô ráo, mặc dù cô không mang theo cả ô lẫn khăn
trùm đầu.

“Tôi đến không đúng lúc à?”
Viktor nhận ra mình còn chưa nói điều gì cả mà chỉ mất hồn nhìn chằm

chằm vào cô ấy.

“Vâng. Tức là tôi…” Ông lắp bắp. “Xin lỗi cô. Tôi hơi lộn xộn một tí. Và

chắc là tôi bị cảm lạnh rồi.”

Và những gì mà Halberstaedt kể cho tôi nghe về cô thì cũng không sẵn

lòng mở cửa cho cô đâu.

“Ồ.” Nụ cười biến mất trên gương mặt của Anna. “Tôi rất lấy làm tiếc.”
Một tia chớp trên biển rọi sáng mọi vật xung quanh ở phía sau nhà trong

khoảnh khắc. Kế tiếp ngay sau đó là tiếng sấm bao giờ cũng đi kèm theo.
Giông bão đang đến gần hơn. Viktor bực mình. Bây giờ ông không còn có thể
đuổi người khách không ưa thích này đi ngay lập tức được. Ông phải chịu
đựng Anna vì lịch sự, ít nhất là cho đến khi đợt mưa đầu tiên qua hết.

“Thôi được, nếu như cô đã có công ra đến chỗ tôi ở ngoài này thì chúng ta

có thể cùng nhau uống trà,” ông đề nghị miễn cưỡng. Anna nhận lời không
ngần ngừ. Nụ cười của cô đã quay trở lại, và Viktor còn tin rằng đã nhận ra
được một nét đắc thắng nhẹ nhàng trên vẻ mặt của cô ấy. Giống như một đứa
bé được mẹ mua kẹo cho sau khi mè nheo một lúc lâu trong siêu thị.

Cô ấy theo ông vào phòng có lò sưởi, nơi cả hai người ngồi xuống chỗ của

ngày hôm qua. Cô ấy vắt chéo chân ngồi trên xô pha. Ông quay lưng lại cửa
sổ trước bàn viết.

“Xin cô cứ tự nhiên.”
Ông nâng tách trà của mình lên và hất đầu ra hiệu về hướng bệ lò sưởi, nơi

cái ấm pha trà được đặt trên một cái bếp hâm nhỏ.

“Có lẽ tí nữa. Cảm ơn.”
Cổ họng của Viktor đau hơn trước, và ông uống một ngụm to. Trà Assam

càng uống càng thấy đắng hơn.

“Ông có khỏe không?”
Lại cái câu hỏi của ngày hôm qua. Viktor bực mình vì cô ấy rõ ràng có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.