Trương Hoa vội vàng nhét hai trăm tệ vào tay anh ta, nói: “Phiền
anh quá, coi như đây là tiền xe gửi anh!”. Người đàn ông nhìn
Trương Hoa, không nhận tiền, nói: “Chúng tôi lái xe chủ yếu là để
kiếm tiền, nhưng không kiếm tiền kiểu này. Chỉ mong anh sau
này quan tâm đến vợ mình nhiều hơn một chút!”, sau đó anh ta
quay người bỏ đi trong sự kinh ngạc của Trương Hoa.
6.
Trương Hoa cũng không buồn đuổi theo anh ta, vội vàng lao vào
phòng bệnh, thấy Trần Dĩnh đang nằm trên giường liền chạy
đến hỏi: “Thế nào rồi? Em không sao chứ? Sao mà bất cẩn thế?”
Chưa đợi Trần Dĩnh kịp trả lời, cô y tá đứng bên cạnh đã nói:
“Anh làm chồng cái kiểu gì thế, lại còn trách vợ bất cẩn, tuyết rơi
dày như thế này, sáng ra đường xá đóng băng, vợ bụng bầu to tướng
mà anh không biết đưa cô ấy đi làm à?”
Trương Hoa vội cúi đầu xin lỗi, cứ như thể mình đã làm gì sai
không bằng. Sau đó nhìn Trần Dĩnh, hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Trần Dĩnh nằm trên giường, mỉm cười yếu ớt: “Vẫn ổn, không
nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói uống ít thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là
không sao rồi!”
Cô y tá nói: “Mau đi theo tôi nộp tiền viện phí!”, Trương Hoa vội
vàng nói: “Vâng, vâng!”.
Trương Hoa đang chuẩn bị đi theo cô y tá thì Trần Dĩnh gọi anh,
anh ngoảnh đầu lại hỏi cô có chuyện gì? Trần Dĩnh nói: “Thẻ của
em ở trong túi, anh lấy thẻ của em đi rút tiền, mật mã là…”
Trương Hoa ngắt lời cô: “Anh biết rồi!”, sau đó đi theo cô y tá
ra ngoài. Trên đường đi, cô y tá luôn miệng trách móc Trương Hoa,