Đối với Trương Hoa mà nói, cách tốt nhất bây giờ là uống cho
đến khi không thể nghĩ ngợi được gì nữa thì thôi, sau đó ngủ ngon
lành một giấc, tất cả mọi việc cứ để sáng mai tỉnh dậy rồi tính.
4.
Trương Hoa cứ thấp thỏm ngồi trong phòng, lắng nghe động
tĩnh bên ngoài cửa văn phòng. Anh không rõ hôm nay, khi Cổ Vân
Vân đến thì sẽ có chuyện gì xảy ra, hay nói một cách cụ thể là anh
không biết sẽ có sự việc khó xử nào xảy ra?
Một mặt anh hi vọng cô mau mau đến để sớm đối mặt với những
chuyện này, mặt khác anh lại hi vọng cô đến muộn một chút. Tâm
trạng mâu thuẫn cứ biến đổi theo tiếng bước chân vọng vào bên
ngoài cửa.
Đáng tiếc là từ sáng cho đến tận lúc hết giờ làm, Cổ Vân Vân
vẫn không xuất hiện. Chuyện này rất hiếm khi xảy ra, mặc dù giờ
giấc đi làm của Cổ Vân Vân đến công ty thường rất lung tung,
nhưng ngoài một số trường hợp đặc biệt ra, ngày nào cô cũng đến
công ty ngồi, trường hợp nghỉ không có lí do đặc biệt này rất bất
thường.
Suốt mấy ngày liền, Cổ Vân Vân không xuất hiện. Trương
Hoa mấy lần không nén được định gọi điện hỏi thăm nhưng cuối
cùng lại thôi. Hôm nay, Phùng Lâm Hàn đột nhiên gọi Trương Hoa
vào văn phòng. Đợi Trương Hoa vào văn phòng rồi, Phùng Lâm Hàn
bảo anh đóng cửa lại.
Trương Hoa quay lại đóng cửa, sau đó ngồi vào ghế: “Giám đốc
Phùng, có chuyện gì mà bí mật thế?”