“Anh phải về nhà nấu cơm cho em, trưa anh sẽ mang đến, em
đừng ăn ở ngoài!”
Buổi trưa, Trương Hoa mang cơm đến cho Trần Dĩnh xong cũng
không đưa trả chìa khóa cho cô mà quay về thành phố lấy một ít
đồ đạc rồi quay lại. Anh quyết định sẽ dọn đến ở với Trần Dĩnh,
nếu không anh không thể yên tâm được.
Buổi chiều, anh mua ít thức ăn rồi đứng đợi Trần Dĩnh tan
làm. Che ô đứng trước cổng công ty Trần Dĩnh, Trương Hoa luôn tự
hỏi, tại sao mình lại làm như thế? Cuối cùng anh đưa ra lí do: sợ
đứa bé xảy ra chuyện, tất cả mọi chuyện anh làm đều là vì đứa bé.
Trên đường về, Trần Dĩnh nói: “Cơm với đồ ăn hồi trưa anh
mang đến nhiều quá!”. Trương Hoa nói: “Chẳng phải bây giờ em ăn
rất nhiều sao?”
“Nhưng mà nhiều quá!”
Rồi lại nói: “Em chia bớt cho các đồng nghiệp, bọn họ đều nói
đồ ăn rất ngon!”
“Nếu vậy trưa mai anh lại làm nhiều thêm một chút, em chia
cho họ cùng ăn nhé!”
Trần Dĩnh lắc đầu: “Không cần phiền phức thế đâu anh!”
Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Dĩnh nói: “Mẹ em gọi điện hỏi khi nào
em về, nói là đường xá ở nhiều nơi bị chặn rồi, sợ em đi đường
không an toàn!”
“Thế à, anh cũng không rõ, để ngày mai anh đi kiểm tra xem!”
Trần Dĩnh lại nói: “Huệ Anh cũng gọi điện cho em, sợ đường xá
bị chặn nên cũng muốn về sớm một chút. Nếu thế em có thể cùng