“Người đẹp cái gì, là nhân viên của tôi trước đây, một nhân viên
đáng tin mà lại đi làm những chuyện không đáng tin!”
Ngô Phong Hải liền hỏi: “Là Nghiêm Lộ à? Thế mà anh còn đi
gặp cậu ta sao? Loại người này ít giao du là tốt nhất, nếu là tôi thì
tôi đã dạy cho hắn một bài học từ lâu rồi!”
Trương Hoa chỉ cười không nói gì.
Một lát sau, Trương Hoa nói: “Nếu công ty phát triển tốt, Phong
Hải qua hẳn bên này giúp tôi nhé!”
Ngô Phong Hải liền nói: “Anh nói cái gì thế, phát triển tốt mới
qua giúp anh, tại sao không thể giúp anh lúc khó khăn? Nói thực
lòng, giờ anh bảo tôi qua giúp anh là tôi qua liền, tiền bạc không
thành vấn đề, quan trọng là làm chung với nhau mình cảm thấy
vui vẻ là được!”
“Tạm thời chưa nói đến những chuyện này vội, tôi phải đi rồi,
nhường lại không gian cho hai người!”
Trương Hoa đứng dậy, vỗ vai Ngô Phong Hải nói: “Huệ Anh trừ cái
nhược điểm ngoại hình hơi khó coi một chút, tính tình hơi khó chịu
một chút, nấu nướng hơi khó ăn một chút, không biết quan tâm
chăm sóc người khác… thì cũng là một cô gái tốt đấy!”
Lưu Huệ Anh trừng mắt nhìn Trương Hoa: “Trương Hoa chết
tiệt, anh nói cái gì thế hả?”
Trương Hoa cười ha hả: “Thôi không làm phiền hai người nữa, tôi
đi trước đây, tôi thanh toán rồi, còn thanh toán dư ra một khoản, đủ
cho hai người no say!”