Mẹ Trương Hoa nói: “Mẹ thật chẳng thích công việc hiện giờ của
anh trai con, chẳng biết làm cái gì mà ngày nào cũng bận rộn, mấy
tháng liền cũng chẳng thấy nó vác cái mặt về!”
Nhã Vận liền nói: “Đàn ông mà, bận một chút cũng tốt, không
bận thì làm sao kiếm ra tiền?”
Trần Dĩnh nói: “Công ty của anh ấy mới hoạt động, vì vậy dạo
này tương đối bận, sau này sẽ đỡ hơn!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Nó mở công ty riêng à? Sao không nói với
bố mẹ một tiếng? Mở lúc nào thế?”
Nhã Vận nói: “Anh cả là thế mà, có chuyện gì cũng tự mình
quyết định, không muốn bàn bạc với người khác, nhưng dù sao mở
công ty riêng cũng tốt hơn là đi làm thuê cho người khác!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Mẹ thấy anh trai con chẳng để bố mẹ yên
lòng gì hết, đang yên đang lành đi mở công ty làm gì, nhìn hai đứa
các con đi, đứa thì mở cửa hàng hoa, đứa thì mở công ty, sau này làm
gì còn thời gian mà trông nom con cái!”
Trần Dĩnh nói: “Bên chỗ con cũng khá rảnh rỗi, không có nhiều
việc, hơn nữa con đang chuẩn bị đóng cửa một cửa hàng rồi!”
“Mẹ thấy như thế cũng tốt, thực ra chỉ làm một cửa hàng cũng
được, đâu phải là không sống được!”
Nhã Vận liền nói: “Suy nghĩ của mẹ lạc hậu quá, hiện giờ ai ai
cũng tìm cách kiếm tiền, thế mà mẹ lại mong kiếm ít một chút!”
“Mẹ thấy có tiền chưa chắc đã là chuyện tốt!”
Nhã Vận thở dài: “Khoảng cách thế hệ đây mà!”