nó nhưng xét về tổng thể thì nó cũng không tồi. Nó chịu để Tỉnh
Tỉnh ở nhà ta chứng tỏ nó cũng còn biết trân trọng cái nhà này!”
Bố Trương Hoa ngồi đó không nói gì. Nhã Vận lên tiếng:
“Nhưng anh cả có đồng ý không?”
“Tỉnh Tỉnh đã lớn bằng này rồi, lại ở nhà ta, chẳng nhẽ lại để
Trần Dĩnh đem Tỉnh Tỉnh đi sao? Chí ít mẹ cũng không đồng ý!”
“Nhưng mẹ cũng phải cân nhắc đến tâm trạng của anh cả!”
“Sống với nhau kiểu gì chẳng có những chuyện không vừa lòng,
nghĩ cả đời chỉ có vài chục năm, sống chẳng qua cũng là vì con cái
thôi!”
Dừng lại một chút mẹ Trương Hoa lại nói tiếp: “Có biết bao
nhiêu gia đình ầm ĩ chuyện ly hôn nhưng cuối cùng vì con cái lại
quyết định ở bên nhau. Thế nào là một gia đình hoàn chỉnh? Chỉnh
là cả nhà có thể sống yên bình bên nhau, như thế mới là một gia
đình hoàn chỉnh.
Sau khi về thành phố, thời gian Trần Dĩnh ở cửa hàng hoa rất
ít, phần lớn thời gian là ở công ty Trương Hoa. Trương Hoa nói: “Có
cần anh trả lương cho em không?”
Trần Dĩnh nói: “Anh chỉ cần chăm sóc tốt sức khỏe của mình là
được rồi, mẹ chỉ lo lắng cho sức khỏe của anh. Bây giờ hình như
rượu thì uống ít đi nhưng thuốc càng lúc càng hút nhiều, ăn uống
cũng thất thường!”
“Sức khỏe của anh vẫn ổn mà, không cần phải lo lắng!”
“Bây giờ còn trẻ đương nhiên là vẫn ổn, đến khi già rồi mới
thấy!”