ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 158

lái đời nó sang một ngã mới, bỏ lại công việc bên đường sắt với tám năm
thâm niên, tưởng sẽ gắn bó suốt đời.

Một buổi sáng tuần sau đó, Larry đến cửa hàng Panettiere mua bánh ăn
điểm tâm. Công việc bên đường sắt vẫn chậm rì, đêm qua nó lại nghỉ.
Thằng Guido, con ông chủ lò bánh, ria mép lún phún, mừng rỡ khi thấy
Larry. Nó đã nghỉ học, ở nhà phụ ba trong lò bánh. Nó hỏi Larry đúng
giọng dân làm ăn:
- Larry, cậu muốn bắt một việc ngon lành không?
- Muốn chớ.

Larry cười cười trả lời ngẫu nhiên, tuy nó vẫn chưa có ý định thôi việc bên
đường sắt.

Guido kéo nó vào buồng trong. Ba nó đang ngồi trước ly rượu, chuyện trò
với một người đàn ông. Người này chắc chắn là dân Ý, nhưng trang phục
đúng kiểu Mỹ rất chững chạc, tóc cắt ngắn, cà vạt nhỏ, màu sắc hài hoà
trang nhã.
Guido lên tiếng:
- Larry, đây là bác Zi Pasquale.
Guido chỉ tay về Larry.
- Đây là Larry, bạn cháu. Larry mà cháu đã nói với bác đó.
Larry sướng đỏ cả mặt vì biết được bạn bè nhắc tới. Nó không biết ông này
là bác thằng Guido thật, hay chỉ là cách gọi một người bạn thân của gia
đình. Nó toét miệng cười, bắt tay ông ta thật chặt. Ông chủ lò bánh bảo:
- Ngồi xuống đi cháu.
Ông rót cho nó một ly rượu, Larry cười lớn:
- Cháu không biết uống rượu. Cho cháu tách cà phê được rồi.
Nó thấy ông Di Lucca Zi Pasquale lim dim nhìn nó như một ông bố người
Ý đang dò xét, đánh giá chàng trai đến xin cưới con gái ông ta.
Guido rót thêm rượu cho khách và rót cà phê cho Larry, nói:
- Ba, bác Zi Pasquale bảo là bác đang tìm một nhân viên mới, phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.