ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 159

không bác? Cháu tìm cho bác đúng người rồi đó. Bác có nhớ những gì cháu
đã kể về bạn cháu không?
Hai ông già nhìn nó tủm tỉm cười. Ba nó đưa hai tay lên như bảo không
biết, còn ông kia nhún vai, chẳng có vẻ Ý chút nào. Nhưng ông ta lại hỏi
ông chủ hàng bánh bằng tiếng Ý:
- Cậu bé này khá không?
Ba thằng Guido như miễn cưỡng trả lời:
- Tàm tạm.
Mấy người ngó nhau cười. Hai ông vừa nhâm nhi vừa mồi điếu xì gà. Tất
cả đều thấy Larry đã gây được ấn tượng với di Lucca.
Larry đã từng quen với chuyện này. Nó biết nó có nụ cười và phong cách
làm đàn ông, đàn bà đều yêu quý nó. Và nó cũng biết nó càng tỏ ra khiêm
tốn lại càng được yêu thích.
Ông Lucca hỏi:
- Cháu có thích làm việc với ta không?
Đây mới là lúc Larry cần vận dụng đức tính của nó, bản năng mách bảo
phải "diễn" cách nào đối với những con người đặc biệt như vầy. Đây là một
câu hỏi riêng tư. Anh có tôn trọng tôi không? Có đáng là sếp, là người cha
thứ hai, người cha đỡ đầu cho anh không? Nếu bây giờ vội vàng hỏi vớ
vẩn: làm gì, bao nhiêu tiền, ở đâu, khi nào, ra sao, có gì bảo đảm không, là
hỏng bét. Mọi chuyện coi như chấm dứt.
Vì vậy mặc dù chưa có ý định bỏ việc bên đường sắt với tám năm công vụ,
nhưng bản chất tế nhị, không muốn làm mất lòng ai, Larry nói rất nhiệt
tình, chân thật:
- Được làm với bác là sung sướng quá rồi.
Pasquale di Lucca vỗ hai tay bồm bộp. Mắt ông ta sáng ngời đầy thích thú
lẫn ngạc nhiên
- Này, lạy Chúa tôi, ở cái đất Mỹ này mà vẫn còn những người Ý nuôi
dạy con cái được như chú em đây sao?
Guido khoái trá cười hô hố. Ôngchủ lò bánh mặt tươi rói. Larry thì vẫn giữ
nụ cười tủm tỉm đầy nhũn nhặn.
Pasquale rút ra một bó tiền, đưa cho Larry ba tờ hai chục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.