ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 157

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 14

Larry bắt đầu mở mắt nhìn rõ và thấm thía cuộc đời hơn, từ khi có đứa con
thứ hai và công việc tại Sở Đường Sắt rút xuống chỉ còn ba ngày một tuần.
Nó cũng không còn mơ mộng hão huyền về bản thân.

Một sáng chủ nhật trên đường đi thăm người bạn, hai vợ chồng đang đứng
chờ xe điện nơi góc phố, Louisa nắm tay đứa lớn, Larry bồng đứa bé trên
tay. Nó chợt thấy thằng Gino đứng bên kia đường. Trên khuôn mặt đen đúa,
bướng bỉnh của em nó, là một ánh nhìn ngỡ ngàng, đầy buồn rầu, thương
hại. Nó ngoắc tay gọi em và khi thằng bé bước qua đường, Larry nhớ ngày
nào Gino còn nhỏ xíu, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh Larry hiên ngang trên
lưng ngựa. Nó mỉm cười bảo em:
- Gino thấy chưa, lấy vợ là te tua vầy nè.
Larry đâu biết rằng lời nói đùa của nó đeo đuổi Gino suốt đời. Louisa, mặt
nhăn nhó bảo hai anh em:
- Sao, không thích cảnh vợ con à?
- Nói đùa chút mà.
Larry ha hả cười trả lời vợ. Nhưng Gino nghiêm trang nhìn chị dâu và vẫn
đứng với anh chị cho đến khi tàu điện tới. Larry tự nhủ, thằng bé đã lớn rồi,
bằng tuổi nó mình đã phải đi làm, nó hỏi em;
- Gino, lên trung học rồi, học hành thế nào?
- Cũng được.
Larry cùng vợ con lên tàu điện. Gino vẫn đứng nhìn theo khi tàu chuyển
bánh.

Lướt trên con đường sắt, xa dần thằng em trong buổi sáng chủ nhật trời
trong, lạnh lẽo, Larry cảm thấy một nỗi mất mát, như cuộc đời nó chẳng
còn gì. Và chính buổi sáng đó, cuộc gặp gỡ đó, khoảnh khắc suy tư đó đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.