ĐẤT NGHỊCH - Trang 93

Nam Quân

Đất Nghịch
Chuơng 11

Hai người đi song song dọc theo con đường cái nhưng theo lối mòn băng
qua cánh đồng cỏ. Người trước, người sau, họ men theo những hàng rào.
Phiên nhận thấy đi cái kiểu đi lén lút đó kỳ quá và tự hỏi: tại sao lại phải đi
dấu đi diếm như vậy ? Vì lẽ gì Trọng Minh lại không muốn để người khác
trông thấy ?
- Anh nhớ chứ hả anh Phiên ? Tôi có thể tin ở nơi anh sẽ báo động cho tôi
kịp thời, nếu thình lình có người tới chứ, hả ?
- Dĩ nhiên rồi ! Nhưng tôi muốn biết …
Câu trả lời của Trọng Minh khiến Phiên ngạc nhiên:
- Thì tôi cũng đang muốn biết đây !

Vị phụ tá của Mạnh Tôn định hỏi thêm nữa, nhưng không kịp, Trọng Minh
đã quay mình bước vào bên trong vựa rơm. Phiên lựa một chỗ khô ráo bên
bờ ruộng, ẩn khuất sau mấy lùm cây dại um tùm, thong thả ngồi xuống.
Anh ta rút một điếu thuốc con mèo, gài lên môi nhưng không châm lửa.

Mới bước vào được hai bước, Trọng Minh đã đứng sững lại. Mùi rơm khô
sặc sụa. Ngoài khuôn cửa ra vào, vựa chứa rơm rạ của ông Phi không còn
cái cửa lớn, cửa sổ nào khác. Bốn vách tường xây không đụng mái, để hở
một khoảng cao có tới gần một thước. Ánh sáng bên ngoài không trực tiếp
chiếu vào, nhưng phản chiếu hắt ngược tới phía trong mái vựa, soi sáng lờ
mờ. Trọng Minh đưa mắt nhìn lên ấy cái sà ngang. Dây treo cổ Chi Lan
chắc hẳn đã vắt qua một trong mấy cái sà ngang ấy.

Chàng trai khẽ rùng mình.

Rơm vương vãi khắp mặt sàn nhà bằng đất nện. Những cọng rơm khô, ròn,
kêu rào rạo dưới đế giầy người đặt bước. Cúi lom khom, mắt nhìn chăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.