ĐẤT NGHỊCH - Trang 11

vang.

***

Võ Mạnh Tôn quát to bực bội:
- Cậu thừa hiểu một giờ quay của tôi tốn kém lắm chứ !
Tiếng trả lời nghe ôn tồn hơn:
- Biết rồi ! Nói hoài !
Giám đốc kiêm đạo diễn hãng phim Hoàng Yến giơ thẳng hai cánh tay lên
trời:
- Biết rồi ! Cậu bảo biết rồi mà cậu vẫn cứ đi như thường ?
Võ Mạnh Tôn đứng ngồi không yên, đặt bước chân nặng chình chịch đi đi
lại lại giữa đám nhân viên đông đảo: chuyên viên thu hình, chuyên thâu
thanh, chuyên viên bài trí sân khấu. Ai nấy ngồi im lặng đợi chờ. Trong
không khí nặng nề chỉ có tiếng của Mạnh Tôn vang lên lồng lộng. Khi nói,
Mạnh Tôn có cái tật nói cả bằng mắt và nói cả bằng hai tay.
Suốt một tuần lễ, anh đã sục sạo khắp trong khu vực, để rồi cuối cùng,
dừng chân tại làng Trung Quyết nầy. Ở đây cũng mặt trời ấy, cũng ánh sáng
ấy, nhưng màu sắc lại khác hẳn. Có nhiều màu xanh lá cây hơn. Rồi tất cả
cái gì của con người tạo dựng lên ở nơi nầy đều mang một sắc thái nghèo
mà kiêu, nghĩa là đúng cái bối cảnh Võ Mạnh Tôn cần đến cho cuốn phim
của mình.
Tiếng trả lời hồi nẫy, vẫn ôn hòa như bao giờ, của chàng thanh niên tên
Nguyễn Trọng Minh: “Một giờ có 60 phút chứ bao nhiêu … !”
Cha người Việt miền Bắc, mẹ là khách trú lai, Trọng Minh có một thân
hình dong dỏng cao, da ngăm ngăm màu bánh mật. Mặt thật đẹp, nhưng là
một vẻ đẹp rất… đàn ông. Số tuổi 29, ngót 30 đã vạch trên trán chàng vài
nét nhăn. Thay vì khiến cho khuôn mặt già đi, mấy nếp nhăn đó lại làm
tăng thêm vẻ nghiêm nghị chín chắn của tia nhìn từ đôi mắt dài hơi xếch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.