ĐẤT NGHỊCH - Trang 10

Làm dấu thánh giá xong, người đàn ông quay nhìn, đưa tay rẽ đám đông
bạn hữu, bỏ đi. Bước chân nện mặt đất kêu thình thịch. Tới vòng rào bào
quanh khu nghĩa địa, ông dừng lại, ghếch một chân lên bờ đất, hạ khẩu
súng xuống cầm tay, đợi chờ. Có tiếng người khẽ vang lên phía sau lưng:
- Có cần để tôi phụ một tay, anh Phi ?
- Khỏi !
Lời nói cộc cằn thô lỗ, nhưng phản ảnh tính tình bộc trực ngay thẳng không
khiến ông Hai Bé phất lòng. Trái hẳn thế ! Sinh trưởng tại làng Trung
Quyết, ông Hai Bé hiểu ông Lê Phi, cũng là dân Trung Quyết, hơn bất cứ
người ngoài nào khác.
Người đến sau ông Hai Bé là … linh mục Lâm Đức Mạnh. Tấm pháp y gấp
gọn vắt trên tay, ông ngó Lê Phi:
- Tôi nhìn rõ tâm trạng anh lắm. Và, nếu nhớ không lầm, thì tôi đã chứng
minh cho anh thấy rõ điều đó rồi thì phải ?
- Vâng, thưa cha, có thế. Và tôi cũng đã cảm ơn cha rồi. Giờ đây … tôi có
… chờ đợi, không phải chỉ là riêng cho con gái tôi, mà là cho cả … cha nữa
đó.
Hai bàn tay, có những ngón to lớn, chập vào làm một. Những ngón tay đan
chặt vào nhau, vị tu sĩ trầm giọng thốt:
- Tôi nhắc lại để anh khỏi quên: “cần phải biết thật chắc đã” nghe. Anh hãy
thề với tôi đi.
Ông Lê Phi ngẩng phắt đầu. Đôi mắt tròng nâu, một màu nâu huyền ảo, mất
hẳn đi tính chất sắc lạnh. Những ai từng quen biết Lê Phi, hiểu ông nhiều,
ắt phải nhận ra trong đáy mắt, nỗi buồn của người đàn ông không còn bút
nào tả xiết.
Ông ta mấp máy đôi môi. Tiếng nói phào ra như một làn hơi thở nhẹ:
- Vâng, tôi xin thề. Có ai lại đi buộc tội mà không nghe bị cáo tự biện hộ
bao giờ.
Ngoảnh ra, đám người đã về hết, chẳng còn một ai. Lê Phi quay gót, hướng
về phía làng. Bà mẹ cô gái chết trẻ, cô bé Chi Thoa, anh chàng Giậu, vị hôn
phu của Chi Lan đi theo sau, cách khoảng 10 bước.
Khi cả bọn đi ngang cây bàng cằn cỗi, con sáo đá vẫn ngước mỏ hót vang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.