ĐẤT NGHỊCH - Trang 112

- Có, bà cụ biết hắn đi đâu mà !
- Không biết thiệt đó, ông hương quản !
Hỏi gặng nữa cũng vô ích, chắc chắn bà cũ sẽ không nói gì thêm đâu. Vả
lại, bà cụ cũng không biết gì hơn nữa mà nói. Chỉ một tiếng đồng hồ sau,
Đặng Sâm đã biết được Giậu nằm phục ở chỗ nào rồi.
Trọng Minh:
- Liệu có lâu không ông hương quản ?
- Không lâu đâu cậu !
Vừa bước đi, viên hương quản vừa suy nghĩ. Ông ta tự đặt mình vào vị trí
của Giậu, rồi đoán ra chỗ y ẩn nấp. Đặng Sâm đi vượt hết hai dãy nhà, quẹo
vào một lối đi hẹp, men theo một hàng rào dâm bụp bao quanh khoảng
vườn của nhà ai. Cúi khom người, êm nhẹ như một cái bóng, viên hương
quản lướt đi trong khoảng tối đen dưới chân hàng rào. Trên bầu trời, mảnh
trăng lưỡi liềm lấp ló sau một cụm mây xám.
Tia mắt tinh như mắt mèo bắt gặp ngay một ánh thép loáng nhanh trong
đêm tối. Đúng Giậu rồi. Gã nằm phục chỉ còn cách có mấy thước.
Theo thói quen, Đặng Sâm đưa nhanh tay khẽ bật đầu khuy cài bao súng.
Động tác máy móc đã khiến viên hương quản hơi thảng thốt ngạc nhiên.
“Làm gì mà như đi bắt cướp vậy?” Ông ta cất tiếng gọi, giọng nói cố gượng
cho khi vang đi xa:
- Giậu !
Gã trai giật nẩy mình, quay mặt lại, nòng súng chĩa lăm lăm, ngón tay trỏ
đặt sẵn lên cò. Dưới ánh trăng mờ ảo, Giậu cũng đã nhận ra viên hương
quản, nhưng y vẫn giữ nguyên tư thế sẵn sàng …nổ súng.
- Lại ngay đây, Giậu !
- Kệ thây tôi !
Giọng nói hằn học, nặng trĩu đe dọa khiến Đặng Sâm sững sờ, đồng thời
ông cũng phải đề cao cảnh giác. Bàn tay phải đặt lên bá súng lục, Đặng
Sâm nhắc lại giọng quyết liệt, quát lớn hơn trước:
- Lại đây, đi với tôi, Giậu ! Mọi người đang chờ anh ở nhà ông Lê Phi kìa.
- Để mặc tôi ! Chờ gì ! Còn gì nữa mà chờ với đợi !
Viên hương quản tiến lên một bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.