ĐẤT NGHỊCH - Trang 113

Mắt vẫn đeo dính lỗ chiếu môn. Giậu khẽ nâng nòng súng, miệng kêu lớn:
- Nói cách nào ông mới chịu hiểu hả ? Tọng mấy viên chì vào bụng nhé ?
… Ông cút đi !
- Tất cả đang chờ anh mà !
- Mặc ! Tôi không đi ! Ở đây khoái hơn !
Thường thường giọng nói hay tố cáo nội tâm. Âm thanh tiếng Giậu the thé
như quất như vụt, chứng tỏ y dám bạt mạng làm liều. Nhưng Đặng Sâm
vẫn điềm nhiên bước thêm một bước, rồi bước thứ ba, tự nhủ: “không, nó
không bắn đâu! Nó không dám đâu!”
- Đi đi, Giậu. Nếu đúng Trọng Minh là thủ phạm, tất nhiên đêm nay hắn sẽ
phải thú tội. Tôi hứa chắc với anh như vậy đó !
Giậu buột miệng:
- À, Trọng Minh ! Hừ !
- Ừ, Trọng Minh hiện có mặt tại nhà ông Phi. Trông nó vẫn nghênh ngang
khó thương lắm. Tụi mình về …., là hắn sẽ phải thú tội.
Mấy giây đồng hồ nặng nhọc trôi qua. Theo ông với mấy giây đồng hồ đó,
cái mũi súng hai nòng từ từ hạ xuống, Đặng Sâm, tia mắt tinh lắm, nói tía
lia:
- Nhất định hai anh em mình phải quần cho y bằng phải nói mới chịu.
Chẳng hiểu tại sao, Giậu lại chợt bật lên một tiếng cười khan. Anh ta bỗng
hỏi một câu chẳng ăn nhập vào đâu cả:
- Ông có gặp con bé Chi Thoa không ?
- Không ! Không thấy ! Cái con bé ranh ấy thì ăn chung gì kia chứ ?
- À vâng, ăn chung quái gì đâu !
À, nếu vậy thì ra Chi Thoa vẫn ngậm miệng, chưa kể chuyện gì hết. Như
thế, cũng còn hy vọng, may ra …
Viên hương quản bước thêm một bước, giơ tay nắm lẹ thân cây súng săn:
- Thôi, đi ! Đưa súng tôi cầm cho !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.