ĐẤT NGHỊCH - Trang 136

vẫn im lặng, im lặng tuyệt đối. Do đó, “lời khai” của Bạch Phụng nghe vẫn
rõ:
- ….. Tại ….tại tôi ghen với nàng ! Tôi không thể chịu được với ý nghĩ:
“Chi Lan sẽ chiếm đoạt Trọng Minh của tôi!”
Chàng trai dịu hẳn nét mặt, buông tay ra, nhưng giọng nói của chàng lại
càng quyết liệt:
- Rồi ! Bây giờ cô nói hết đi !
- Chiều hôm đó, anh có hứa với em là anh sẽ không đến gặp mặt Chi Lan.
Nhưng em nghi rằng anh không giữ lời hứa. Bởi thế em mới mò đến vựa
rơm để rình … Vả lại, em cũng còn có một việc riêng nữa.
- Việc riêng ? Việc gì ?
Ông, bà Lê Phi, viên hương quản Đặng Sâm đều lắng tai nghe. Chàng Giậu
bất giác liếc nhanh nhìn Trọng Minh. Một cái nhìn hàm súc vẻ biết ơn.
- Việc …đến gặp Chi Lan ! Gặp, để nói cho cô ta biết là …..không nên và
không yêu anh được đâu vì anh ….đã yêu em ! Anh vuột khỏi tay em,
nhưng chỉ một thời gian nào đó thôi ! Và rồi em sẽ chiếm lại anh cho kỳ
được.
Trọng Minh quá lên, cắt ngang lời cô gái:
- Rồi sao nữa ? Nói lẹ lên !
Chàng trai sáng suốt lắm. Bạch Phụng lừa dối ai thì được, chớ không thể
dối chàng. Cô gái văn minh tinh quái yêu chàng. Tình yêu giả dối đó do
động cơ nào thúc đẩy, Trọng Minh đã rõ biết. Nhưng, nghe nàng kể lể dài
dòng mối liên lạc tình cảm giữa hai người, chàng trai cũng thấy gai người
khó chịu.
- Lúc đó em cũng không biết đích là mấy giờ chiều nữa. Có thể hơn sáu
giờ. Em thấy rõ ràng cánh cửa vựa lúa bật mở. Một người đàn ông từ phía
trong đi ra, mà lại đi ….giật lùi. Em cứ đinh ninh là anh ấy chứ !
Gã Giậu cũng có vẻ sốt ruột:
- Tôi đấy !
- À, thế ra là anh ! ….Tôi chờ cho anh đi xa đã rồi mới ….Nhưng khi tôi
bước vào thì …
Không rõ Bạch Phụng “đóng kịch” hay cô ta xúc động thực tình mà bỗng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.