ĐẤT NGHỊCH - Trang 134

- Phụng mặc thêm áo ngoài vào …..cho khỏi lạnh.
Cô gái văn minh thông minh lắm. Giọng nói của nàng mỉa mai, chua chát:
- Anh làm như sắp sửa lên Bô-Na không bằng !
- Lên đâu thì lên ! Quàng thêm chiếc áo ngoài vào thì hay hơn ! Mau đi, lâu
quá rồi !
Bạch Phụng định nói thêm mấy câu nữa cho hả, nhưng nhìn nét mặt và cử
chỉ của chàng trai, nàng ý thức ngay rằng: “Tốt hơn hết là tuân theo”.

***

Mọi người vẫn ngồi hoặc đứng im tại chỗ. Và có lẽ từ lúc Trọng Minh ra
ngoài cho đến giờ phút nầy, không ai nói với ai một tiếng nào. Trong không
khí im lặng nặng như chì, họ chờ đợi.
Bạch Phụng bước vào. Cô gái đẹp sững sờ ngạc nhiên khi thấy viên hương
quản vai đeo những hai khẩu súng săn, lại thêm bên hông kè kè bao súng
lục mở sẵn nút cài. Mọi người thuật sơ lại cho nàng nghe nội dung sự việc.
Giậu vẫn dựa lưng vào cánh tủ, dáng điệu mệt mỏi:
- Thế nào cô Bạch Phụng ? Phải đúng cô đã đi vào bên trong vựa rơm buổi
chiều hôm ấy không ?
Bạch Phụng ngước mắt nhìn gã trai, không trả lời. Nàng ngập ngừng. Nàng
đang tìm câu nói hay là nội dung vụ án đã khiến cô gái nghẹn lời.
Gần một phút sau, mọi người hiện diện mới được nghe giọng oanh vàng lọt
qua viền môi màu san hô tươi đẹp:
- Xin có lời chia buồn với quý vị ! Riêng tôi, thực tình tôi không quen biết
các ông các bà ở đây, do đó, không thể có điều gì mâu thuẫn giữa tôi với
các ông các bà cả. Anh ….gì kia hỏi có phải tôi đã vào vựa rơm chiều hôm
đó không ? Tôi không thể nhận là có được, vì điều ấy là sai ! Tôi không vào
đó !
Bạch Phụng nhận hay không nhận đã bước vào vựa rơm, sự việc ấy chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.