ĐẤT NGHỊCH - Trang 133

- Tôi sẽ nghe ông ! Đồng ý ! Ông có thể yên tâm !
Bước ra ngoài đường, Trọng Minh ưỡn căng lồng ngực hít một hơi dài
khoan khoái. Bầu trời đầy sao, cao tít, rộng mênh mông vô cùng tận. Cửa
sổ một vài nhà vẫn còn ánh đèn chiếu hắt ra. Trọng Minh ngẫm nghĩ: “Dân
làng nầy thức khuya ghê! Chắc họ đang sum họp dưới ánh đèn ấm cúng!
Có lẽ mọi người đang nói chuyện công việc làm ăn, mùa màng, mưa nắng
… Yên tĩnh lắm, chẳng bao giờ có chuyện gì lôi thôi” . Ý nghĩ đó khiến
Trọng Minh mỉm cười, một nụ cười thật buồn.

***

- Nhưng anh cũng phải cho em biết là anh muốn cái gì chớ ?
- Lát nữa sẽ biết. Bây giờ tôi chỉ yêu cầu Phụng có một việc: theo tôi đi lại
đằng nầy !
Bạch Phụng đưa tay chỉ chiếc giường trải nệm trắng tinh:
- Đáng lẽ em ngủ rồi đấy nhé !
Vừa nói, Bạch Phụng vừa tiến lại, đưa tay đập nhè nhẹ vào chiếc gối lớn
bằng sa-tanh màu hồng. Cử chỉ đó, kèm theo ánh mắt âu yếm khác nào một
lời mời mọc thiết tha. Thái độ trìu mến nồng nhiệt của cô gái đụng ngay sắc
diện lạnh như băng giá của Trọng Minh, vội vã biến ngay thành lời nói kèm
theo một tiếng cười gượng:
- Thôi được ! Em cũng chìu anh ! … Chìu con người …. bí mật ! Nào, đi !
- Ủa, cứ thế mà đi, hả ?
Trong phòng riêng, Bạch Phụng chỉ mặc phong phanh mỗi bộ quần áo lót
liền quần màu mạ non, may rất sát, để lộ những đường cong no tròn, đẹp
khêu gợi.
Trọng Minh cau mầy khó chịu. Chàng chợt nghĩ: “Nơi chốn nầy, không thể
đi với một cô gái ăn mặc như thế kia được!”.
- “Cứ thế” là sao, hả anh ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.