ĐẤT NGHỊCH - Trang 82

Có tiếng người gọi Mạnh Tôn. Nhà đạo diễn bỏ đi. Tia nhìn sắc lạnh, giọng
nói đang lại, Bạch Phụng nhìn sâu vào đôi mắt chàng trai.
- Anh đến nông nỗi nầy, vì cái con bé nhà quê đó ?
- Ừ, đúng đấy ! Có sao không ?
- Lạ nhỉ ? Anh có dính líu gì vào chuyện ấy đâu ? Họ định làm gì anh mới
được chứ ?
- Họ nhất định cho rằng tại tôi mà cô bé đó chết. Hừ ! Nhưng, tự đặt mình
vào vị trí của họ, tôi cũng phải nhận rằng họ có lý …. Cái chết bí mật của
Chi Lan có nhiều uẩn khúc. Họ muốn biết những uẩn khúc ấy. Đó là quyền
họ. Hơn thế nữa. Họ còn có bổn phận phải biết là đằng khác.
Người đẹp vẫn đều một giọng:
- Tại anh à ? Vô lý quá ! Tụi đó họ điên cả rồi chắc ?
Đột nhiên, Trọng Minh nắm chặt cổ tay Bạch Phụng kéo thật mạnh khiến
cô gái chới với, quay thân mình hết nửa vòng, đối diện với chàng.
- Ừ, có lẽ họ điên cả rồi đó ! Cô kết luận hơi sớm đấy nhé !
- Sao anh lại nói thế hả Trọng Minh ?
Chàng trai rít quay kẽ răng:
- Tôi cho rằng có thể Chi Lan đã chết … vì cô đó !

***

Giậu gầm lên, bước chân huỳnh huỵch đi lại trong gian nhà, lồng lộn như
một con mãnh thú bị nhốt chuồng.
- Sao lại để cho nó ra về thong thả như thế chứ ? Hỏng hết rồi ! Thằng đó
mà lưu ý đề phòng là hết đường …
Người mẹ mở hết cánh cửa lớn, cửa sổ. Ánh sáng lùa vào chiếu loang loáng
lên mấy món đồ gỗ lâu ngày đã đen bóng. Qua ô cửa sổ, ánh nắng tạo thành
một hình chữ nhật sáng trên nền đất đen. Quang cảnh trong nhà vẫn như cũ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.