ĐẤT NGHỊCH - Trang 83

nhưng Chi Lan không còn nữa. Sinh hoạt thường ngày vẫn chưa lấy lại
được nhịp độ đều đặn như xưa. Trên tầng cao, vầng thái dương tỏa tia sáng
xuống trần gian, rãi nắng trong nghĩa trang, chiếu hắt bóng hàng cây thánh
giá, có thêm một cây mới, in rõ hình trên mặt đất.
Tiếng ông Lê Phi:
- Hắn đã hứa mà !
- Hứa gì mới được chứ ? Hứa cái gì ? … Bác tưởng nó dại mà trở lại nữa
đấy. Nó lại không lánh mặt, bỏ trốn rồi ấy à.
- Im miệng đi !
Gã thanh niên sẵn trớn, lòng phẫn nộ cố dồn nén bùng lên như đám bổi
khô, tiếng nói vang lên rổn rảng:
- Tại bác cứ chần chờ mãi, trì trì mặc mặc do dự, ngập ngừng. Thiệt tình
không hiểu bác còn đợi gì nữa chứ ? Chờ nó thú tội ? Trời ơi ! Không đời
nào nó thú đâu, bác ơi !
Thấp thoáng như một cái bóng, bà Liên lại làm những công việc hằng ngày,
hâm sữa trên bếp than. Trong khi chờ đợi sữa nóng, bà lấy ra mấy cái chén.
Sức chịu đựng của đàn bà chỉ có hạn. Nét mặt bà mệt mỏi sau một đêm
thức trắng. Thiếu phụ quay nhìn chàng rể hụt:
- Hắn sẽ trở lại mà, …..vì hắn yêu thương con Chi Lan lắm.
Ông Phi chợt ngẩng lên:
- Thôi ! Đừng nhắc đến con …
Ông không nói hết câu. Chắc hẳn mấy chữ sau cùng đã khiến ông e ngại.
Nhưng mấy người kia hình như đã đoán biết được hết cả. Sắc mặt người
cha đột nhiên héo úa, già nua, bệnh hoạn. Trông ông già hẳn đi có tới thêm
ngoài chục tuổi. Đôi vai ông rúm lại, xuội xuống.
Mọi người nghe rõ ông lẩm bẩm:
- Hừ ! Biết đâu ! Biết đâu lại chẳng có một tên khác, rình rập từ lâu, mò vào
vựa rơm, bắt gặp con Chi Lan tại đó … rồi ..
- Mình nói lẩm bẩm cái gì thế ?
- À ….. không ! Thôi, mỏi mệt quá ! Anh đi nằm một lúc đây, nghe mình !
Giậu cũng đi nghỉ một chút đi. Nghỉ lấy sức để tối nay ….
Bàn tay chầy vồ đấm mạnh lên mặt bàn khiến mấy cái chén rung lên lách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.