ĐẤT NGHỊCH - Trang 89

Đối với anh chàng phổi bò Trần Phiên nầy, thì, ngoài bộ đèn pha, ngoài các
góc độ thu hình của anh ta ra, tất cả chẳng còn có gì quan hệ, nhất là những
chuyện tình ái mà mỗi khi đề cập tới, anh thường hay dùng những từ “lẩm
cẩm”, “lăng nhăng” để hình dung. Trần Phiên hỏi nhanh, chân trước chân
sau, chỉ rình quay vào với mớ đồ nghề:
- Anh gọi tôi có việc gì vậy ?
- Tôi nhờ anh một việc.
- Gì thế ?
- Tôi cần tới vựa rơm, nơi Chi Lan chết. Tới mà không muốn bị người khác
nhìn thấy hoặc bắt gặp. Anh đi với tôi, trông chừng dùm. Nếu có người nào
mò đến, anh báo động cho tôi biết ngay. Huýt sáo bài gì đó làm hiệu.
- “Đêm tàn bến Ngự”, được không ?
- Tốt ! Nếu anh thích.
Trần Phiên gãi gãi mớ tóc bù xù:
- Tôi hỏi cái nầy có vẻ hơi tò mò một chút: anh vào trong vựa rơm ấy để
làm gì chứ ?
Trọng Minh nhìn bạn muốn phá lên cười vì dáng điệu rất khôi hài của
Phiên. Nhuưg chàng chỉ khẽ nhếch được một bên mép. Đôi môi bị thương
khiến Trọng Minh đau đớn. Chàng đập tay lên vai Phiên, thân mật:
- Tôi không nói cho anh biết vội đâu. Vì lẽ hiện giờ chính tôi cũng chưa
biết là vào trong đó rồi tôi sẽ làm cái gì nữa.
Trần Phiên cũng cười ha hả:
- Anh phải bảo đảm là sẽ không có tay nào rình rập để xơi tái tụi mình thì
… “a lê hấp”, lên đường ! À, cần nói để anh biết trước, bài “Đêm tàn bến
Ngự” tôi khoái ghê lắm, nhưng hát và huýt sáo thì tôi dở lắm đó, nghe ! ….
Bao giờ đi đây ?
- Chờ tôi rửa mặt, thay quần áo một chút rồi tới đón anh.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.