ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 1039

như cái lạt, tưởng không làm gì nên hồn, thế mà vào lính một thời gian
chững chạc hẳn lên, đuổi giặc suốt từ A Lỗ đến tận ải Lộc Bình, lúc nào
nhắn thư về cũng vui như tết đấy thôi.

Anh con rể không dám nói gì, lùi lũi đi xuống bếp ngồi. Cô Quy đi

chợ về vẫn thấy chồng ngồi đấy, bảo:

- Em nghĩ nhà nên nghe lời thầy, theo anh em vào lính, đi ra ngoài cho

nó mở mang đầu óc ra, chứ làm người đàn ông cứ lúi xúi ở nhà với vợ
chẳng ra sao cả.

Anh chồng lý nhí bảo:

- Tôi cũng muốn đi lính với anh em nhưng mình sắp sinh con, biết làm

thế nào.

Cô Quy cười, nói:

- Việc ấy có gì phải lo. Còn thầy mẹ chứ đâu có ở một mình mà sợ. Để

em nấu cơm cho mình ăn sớm rồi ra đình với anh em.

Cô Quy nói xong, hì hục làm cá, nấu cơm, xong đâu đấy dọn mâm

nhưng anh chồng không chịu lên ăn. Bác cả Thìn nhấm nháp tí rượu chờ
các con. Cô Quy thấy chồng mãi không lên, chạy xuống bếp, nói:

- Nhà không lên ăn cơm, để thầy mẹ chờ.

- Mình cứ bảo thầy mẹ ăn cơm đi. Tôi không đói.

Cô Quy phát bực, đổi giọng bảo:

- Tôi thật xấu hổ với chị em về anh.

- Tôi làm sao mà mình phải xấu hổ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.