ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 262

- Mình đen quá, mà chân tay cứng như gỗ lim vậy.

- Không thế thì sao đánh được giặc.

- À! Em chưa hỏi. Chú Sơn con bà Hải mấy chú tư Phúc có về không?

Anh cả Thìn không trả lời, chỉ buông một tiếng thở dài. Dưới ánh sáng

lờ mờ của đĩa đèn dầu lạc, chị thấy anh nhìn trân trân vào một điểm nào đó
trong khoảng tối trên mái nhà. Chị lay người anh, hỏi:

- Hay có chuyện gì rồi hả thầy em.

Anh cả Thìn như tỉnh lại, nói:

- À à! Không có gì! Mai anh sang bên ấy chúc tết. Các chú ấy chưa về

được. Khuya rồi, ngủ đi.

Chị cả Thìn thấy anh nói vậy, không dám hỏi nữa, kéo chăn đắp cho

con rồi ôm lấy tấm ngực lực lưỡng của chồng, nằm yên. Anh Thìn trằn trọc
không ngủ, đầu óc căng căng. Ngày mai gặp mọi người, nói chuyện thế
nào, dịp đầu xuân anh không thể là con chim mang về tin dữ.

Sáng mùng một, chị cả Thìn dậy sớm, lẳng lặng làm thịt gà sắp mâm

cỗ cúng, chị không muốn đánh thức anh, sợ anh mệt. May thay, sáng ra ai
nấy đều hướng về những tấm cáo thị dán khắp nơi trong thành, người ta
còn mải kéo nhau đi xem đốt pháo và tung hô vạn tuế. Những nhà có người
thân chưa về lại càng hăng hái đi để nghe tin tức con em nên dù anh cả
Thìn có không đến chúc tết cũng không ai trách cứ. Buổi chiều, nỗi mong
chờ hi vọng đã biến dần thành đám mây u ám ngày càng nặng trĩu treo lơ
lửng trên những mái nhà có người đi lính chưa về. Họ tìm đến những người
trở về từ mặt trận để hỏi thăm. Gần tối, chị tư Phúc rủ bà cụ Hải sang chơi
chúc tết nhà anh cả Thìn. Chị cả Thìn đon đả ra chào khách. Cụ Hải vui vẻ
nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.