ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 267

Lê Tần từ lúc ở triều về, ngồi đứng không yên, không hiểu sao hoàng

thượng lại ban cho cái ân trạch oái oăm như vậy, chưa biết nên xử trí thế
nào bỗng gia nhân vào báo có quan trung minh tự Lưu Miễn đến thăm. Lưu
Miễn vốn xuất thân khoa bảng, cùng Vương Giát đỗ đầu trong khoa thi thái
học sinh năm Thiên Ứng Chính Bình thứ tám (Kỷ Hợi-1239), được phong
tước minh tự bổ làm an phủ sứ lộ Thanh Hoá, lúc ấy đang có việc ở kinh
thành. Miễn học sâu biết rộng lại thích giao du hào kiệt, được Lê Tần quý
trọng, hai người thường qua lại với nhau, tình bạn bè rất là tương đắc. Hôm
ấy ngày đầu năm, biết chuyện của Lê Tần, Miễn đến mừng. Lê Tần vội mời
vào. Miễn nói:

- Nhân tiết tân xuân, tôi xin có lời mừng Lê huynh đắc sự công danh,

lại yên bề gia thất.

Lê Tần nói:

- Chính vì cái sự yên bề gia thất ấy mà tôi đang sầu khổ muôn phần

chứ có gì đáng mừng đâu!

- Hà cớ chi mà Lê huynh phải sầu khổ?

- Từ khi phu nhân của tôi lâm trọng bệnh về với tổ tiên, đã hơn hai

mươi năm chưa khi nào tôi vương nghĩ tới chuyện tục huyền, nguyện ở vậy
một đời làm kẻ chung tình. Nay hoàng thượng ban cho cái sự lạ này, một là
lỗi đạo quân thần, hai là không còn thủ tiết được với người vợ quá cố, ba là
họ Lê nhà tôi đã có lời nguyền bất cộng đới thiên cùng họ Lý, tôi đâu dám
chung thân với công chúa họ Lý bao giờ, vì thế mà trong lòng sầu muộn.

Lưu Miễn cười lớn, nói:

- Tôi vẫn kính trọng Lê huynh là người tài cao học rộng, sao vẫn giữ

những chính kiến hẹp hòi quá như vậy. Ba nỗi khổ của huynh giải có khó
gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.