ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 279

sông, mười anh em quyết đánh trả bọn giặc, chín người kia lần lượt tử
thương chỉ còn một mình Tô Đại Cơ chống sào đẩy thuyền ra xa bờ. Bọn
Thát bắn theo như mưa. Trên người Cơ trúng mấy mũi tên. Biết mình
không thể sống, chàng lấy gươm chọc thủng thuyền, dìm lương thực xuống
sông để quân Thát không cướp mất. Khi quan quân đánh lui toán quân
Thát, không ai tìm thấy xác Tô Đại Cơ đâu.

- Ôi con ơi! Con vì nước vì dân mà chết. Từ nay mẹ biết sống thế nào

đây?

Linh Từ quốc mẫu về quê dưỡng bệnh, sang thăm an ủi.

- Thôi chị ơi! Bây giờ dẫu có khóc than vật vã cũng không thể làm

người đã chết sống lại được, mà chỉ tổn hao sức khoẻ. Cháu nó đã vì nước
vì dân mà hiến thân mình, cũng nên lấy đó làm điều vinh hạnh. Nhà vua,
triều đình cùng muôn dân bách tính đâu có quên công ơn ấy.

- Ới cô ơi! Ai cũng biết là như vậy. Nó sống chỉ là thằng ăn tàn phá

hại. Nó chết, tôi còn có phận nhờ, còn được mát mặt, nhưng đẻ con ra ai lại
mong con chết để mà hưởng cái sự hiển vinh bổng lộc bao giờ.

Cả Hải ấp ai cũng bảo.

- Cái thằng Tô Đại Cơ ở nhà hư thế, mới vào lính rèn dũa được mấy

ngày đã trở thành người can trường đến vậy. Thế mới biết ngọc bất trác bất
thành khí. Bây giờ nói đến nó ai chả thương.

(Ngọc không mài giũa không thể thành bảo vật)

- Chết vì nước như thế cũng đáng là cái chết.

Chị tư Phúc không còn có thể khóc thêm được nữa. Sau cái buổi tối

anh cả Thìn báo tin anh tư Phúc đã nằm lại ở chiến trường Bình Lệ, chị như
kẻ rơi xuống vực sâu không đáy, vùng vẫy gào khóc nhưng không làm sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.