DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 174

Catherine Coookson

DẤU ẤN TRONG TIM

Dịch giả: Văn Hoà – Kim Thuỷ

Chương 20

Khi cho xe chạy theo con đường vào nhà, vừa trông thấy ngôi nhà, John
liền tự hỏi tại sao chàng đề nghị chở Robbie và Rosie trên xe của chàng.
Robbie có thể chở Rosie trên chiếc xe con của anh ta cũng được. Cô ấy cần
gì để ý đến chuyện xe họ chạy chậm, miễn có anh ta bên cạnh cô là đã rồi.
Giọng của Robbie nhẹ nhàng cất lên nói với chàng:
- Ngôi nhà đẹp quá. Rất tuyệt.
- Bên trong còn tuyệt hơn nữa, - Rosie đáp, anh cười với cô và không nói gì
thêm.
John cho ngựa dừng lại dưới chân tầng cấp nhà có bốn bậc thấp; nhưng
trước khi rời khỏi chỗ ngồi, chàng nhìn Helen đang đứng ở tầng cấp trên
cùng, tim chàng nhảy thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực, chàng
cảm thấy nỗi đau đớn cũ bỗng bùng dậy.
Nàng đi nhanh xuống tâng cấp, ôm ghì lấy Rosie rồi quay qua chào Robbie:
- Gặp chú tuyệt quá, Robbie.
John vẫn không rời chỗ ngồi, nàng nhìn lên, chào chàng, giọng không được
tự nhiên:
- Chào John.
- Chào Helen, - chàng cố cười chỉ vào con ngựa. Tôi cho con ngựa vào đâu
đây?
- Ồ, để Henry lo chuyện ấy. Anh ta đến kìa.
Một người đàn ông nhỏ con hiện ra, nàng chỉ con ngựa và nói:
- Henry, nhờ anh cho con ngựa vào chuồng được không?
- Vâng, thưa bà.
- Anh ta đáp rồi cười toe toét; nhưng bỗng anh ta ngẩng đầu lên nhìn John,
khi ấy chàng đang buộc xuống xe và nói:
- Ồ chắc ,tôi không ở lại lâu đâu. Anh chỉ cho ngựa nghỉ dưới mái che là
được rồi vì tôi sợ - chàng ngước mắt nhìn lên trời - sắp mưa rào hay mưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.