DẤU ẤN TRONG TIM - Trang 157

cạnh, rồi đứng lên, và nói:
- Phải, cô ta còn ở đấy. Tôi đã cưới cô ta từ 18 tháng nay. Do hậu quả âm
mưu khác nữa của cô ta.
- Ôi, lạy Chúa! - anh ta thốt lên, vùa đứng dậy theo chàng và lẩm bẩm nói
tiếp:
- Tôi… tôi xin lỗi.
Tôi không biết.
- Không sao, không sao đừng ân hận thêm nữa làm gì. Tôi cũng mới thấy
mình sai lầm một thời gian gần đây thôi. Thôi, ta ra khỏi đây cho rồi. -
Chàng thọc tay vào túi lấy ra mấy đồng tiền lẻ, để trên tờ hoá đơn tính tiền
nằm ở góc bàn. Khi đã ra ngoài đường, hai người đứng nhìn nhau một hồi
với giọng nhỏ nhẹ John hỏi:
- Anh lấy vợ có được hạnh phúc không?
Edward Golding im lặng một lát mới đáp:
- Có, cũng tạm được, vì cô ta… cô ta cũng dễ thương.
Cô ta dễ thương… anh ta dễ thương. Chàng như nghe được giọng Helen lặp
lại lời của Rosie: "Anh ta dễ thương.”
- Nghĩa là sao nhỉ, cô ta dễ thương, anh ta dễ thương, là sao?".
Chàng đưa tay ra, khi hai người bắt tay nhau, chàng nói:
- Anh đang có cuộc sống trước mắt. Hãy quên chuyện cũ đi. Tôi nghĩ cuối
cùng thế nào Rosie cũng tìm được hạnh phúc với Robbie… Robbie
MacIntosh.
Anh ta là người ở bên hàng xóm. Đã từ lâu cô ấy xem anh ta như một người
anh, nhưng anh ta không xem cô ấy với tinh thần ấy. Hai người đã làm việc
với nhau lâu nay rồi. Cho nên, anh đừng lo lắng cho cô ta làm gì nữa. Cứ
tiếp tục sống cuộc sống của mình. Anh còn phải chăm lo cuộc sống cho vợ
con.
Chàng thanh niên có vẻ khó tìm được ra câu trả lời. Khi anh ta tìm ra được
ý để nói, giọng anh ta ngập ngừng:
- Dù sao tôi cũng rất sung sướng được gặp ông. Nhưng tôi cũng rất buồn vì
thấy ông đang gặp chuyện không may; chắc ông thông cảm, tôi… tôi không
biết chuyện của ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.