như thế đấy. Thề với Chúa, tôi sẽ làm như thế.
- Và nói xong, mụ ta quay người bước đi, để Beatrice đứng lại một mình,
đưa một tay ôm cổ, tay kia bấu chặt cái quai xách ở bên hông. Beatrice
đang tức giận, nhưng khi nghe mụ đàn bà kia nói với thái độ chắc nịch như
thế, cơn giận ban đầu phải nhường chỗ cho cơn thịnh nộ khác bùng lên rất
mãnh liệt trong lòng cô. Bọn người ấy! Mụ đàn bà nầy! Cô có biết những
chuyện gì xảy ra trong nhà không? Ôi! Ôi! Làm sao cô ngu ngốc như thế
đương nhiên bọn tôi tớ trong nhà nói hết chuyện đã xảy ra.
Thế nào chúng cũng để lọt ra ngoài tin tức. Cô muốn đuổi hết bọn chúng
đi!
Đuổi hết! Cô quay người định bước đi, nhưng cô thấy hai chân nhấc không
nổi, toàn thân run lẩy bẩy. Đầu óc cô vẫn nghĩ đến những người giúp việc
trong nhà, cô quyết tâm sẽ không thuê hết, mà chỉ cần hai người trong bếp,
hai người trong nhà, và cô sẽ đích thân ,kiểm soát! Còn ba người ở ngoài
nhà. Cô sẽ cho Willam Conner thôi việc. Nhưng không được, chỉ có ông ta
lo chàm sóc vườn cây cảnh thôi; hàng rào cần phải được cắt xén nếu không
sẽ trông rất rậm rịt, và để cho nhà cửa như thế sẽ mất mặt vô cùng.
Ôi lạy Chúa! Đầu Beatrice lại ù lên. Cô cảm thấy choáng váng khó chịu,
muốn nằm xuống nghỉ. Trước đây chưa bao giờ cô cần phải nằm nghỉ giữa
ban ngày. Và mỗi khi đặt mình nằm xuống là cô miên man nghĩ đến nhà
cửa và nghĩ đến chàng. Ông luật sư đã nói đến chuyện ly dị. Không, chắc
anh không ly dị.
Không bao giờ! Anh là chồng cô, và sẽ mãi mãi là chồng cô suốt đời. Thế
nhưng, con mẹ đàn bà kia nói cái gì thế nhỉ? Không có lửa làm sao có
khói?
Nhưng ảnh làm gì được, vì Helen đã có chồng. Đúng, nhưng anh chồng
bệnh hoạn. Làm sao anh ta có thể thoát được bệnh lao phổi? Có phải anh
chàng John thân yêu của cô chờ ngày chồng Helen chết không? Ồ phải, cô
biết chàng đang chờ thế. Rồi còn những chuyến đi chơi bằng xe nữa; cô đã
thấy mẹ chàng đi trong cỗ xe của Helen. Không có lửa làm sao có khói.
Phải, mụ đàn bà kia chắc đã biết chuyện gì rồi đấy. Và nếu mụ ta biết thì
người khác cũng biết.