phục vụ.
Vì sốt ruột muốn bước tới cho nhanh khiến cái xách cô mang trên vai và
phải người đứng trước, và người nầy nhìn lại quay, hai người liền nhận ra
nhau, nhất là Beatrice, mặt cô liền biến sắc. Cô kéo váy đứng nhích lui để
khỏi đụng người trước mặt, bỗng cô bị người đứng sau lên tiếng cảnh cáo:
- Coi chừng kẻo đụng con nít!
Lại thêm người đàn bà trước mặt sau khi lấy hai con tem loại một hào
xong, vừa đi ra vừa lẩm bẩm nói gì đấy với cô, khiến cô phải khựng người
một lát mới bước lên chỗ của bà ta. Rồi cô cất cao giọng kẻ cả hỏi mua sáu
con tem loại một hào, mua xong cô còn cần cà đứng tại chỗ cẩn thận cất
tem vào xách, cùng với tiền thối, xong mới bỏ đi.
Khi cô ra tới đường, thấy người đàn bà khi nãy đang đứng lại như muốn
đợi cô. Cô cứ đi qua, nhưng chị kia đưa tay nắm cánh tay cô, khiến cô giận
dữ quay qua nhìn người đàn bà và nói:
- Cả gan nhỉ! Buông tay tôi ra ngay!
- Được rồi, tao sẽ buông, - Mollie Wallace hầm hè nói - khi tao nói xong.
Chuyện tao nói như thế nầy: Mày tưởng mày là ai, là ông trời, hả? Mày kéo
váy để tránh tao như thể tao là đồ phong hủi. Mày làm ra vẻ cao đạo trong
khi bố mày là thằng già khốn nạn dơ bẩn, chơi đĩ không có tiền trả. Có dịp
tao sẽ nói nhiều chuyện cho mày nghe. Còn thằng chồng mày nữa, chính nó
là kẻ làm cho tao bị đuổi ra khỏi nhà, tao biết chắc như thế, vì chính hắn đã
mang Jackie về nhà. Nhưng tao sẽ trả thù hắn, mày đợi mà xem. Tao sẽ trả
thù cho mày chết.
Chúng bay là cả bọn khốn nạn.
- Nói xong, chị ta đẩy Beatrice ra, khiến cô lảo đảo va vào bức tường nhà
bưu điện.
Rõ ràng cô đã bị mụ đàn bà nầy làm nhục, nhưng cô sợ xảy ra cảnh xô xát
ngoài đường, sợ mang tiếng, nếu không, cô đưa tay tát vào mặt con mụ đàn
bà dơ bẩn nầy rồi. Nhưng cô định nói một lời gì cho hả dạ trước khi bỏ đi,
cô muốn mắng mụ ta là "đồ vô dụng"; nhưng Mollie Wallace đã lên tiếng
chặn cô lại;
- Nầy tiểu thư, nếu tôi là cô, tôi sẽ canh chừng chồng thì hơn. Ấy, tôi sẽ làm